Thanh Sơn (Dịch)

Chương 10. Vãn Tinh Uyển

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Thiên tạo mông muội, cương nhu sơ giao nhi nan sinh, động hồ hiểm trung, Thủy Lôi Truân...

Trần Tích mơ hồ nhớ đây dường như là nội dung trong Dịch Kinh, nhưng lại không biết có ý gì.

Nhưng dù cho không hiểu, hắn đối với thuật Lục Hào của Diêu lão đầu cũng có lòng kính nể.

Quẻ bói đêm nay là hung tướng đến mức ngay cả Diêu lão đầu cũng phải nhượng bộ lui binh, hắn đi khác nào chịu chết?

Hắn nghi hoặc nói: “Sư phụ, có phải vì bát tự của ta đủ cứng không?”

Diêu lão đầu suy nghĩ một chút: “Phải.”

Trần Tích bất lực nói: “Rõ ràng ba sư huynh đệ chúng ta có cùng một bát tự mà!”

Diêu lão đầu nói: “Hai đứa hắn mà xảy ra chuyện thì ai nộp học bạc cho ta? Ngươi vốn đã không nộp nổi học bạc, vậy ngươi đi đi. Không muốn đi cũng không sao, cuốn gói về nhà.”

Trần Tích suy tư hồi lâu: “Được, ta đi.”

Xuân Hoa dẫn Trần Tích đi về phía cửa chính của vương phủ.

Khi đi vào dưới tấm biển Quang Minh Chính Đại, hai người bị thị vệ dùng trường kích ngăn lại: “Lệnh bài!”

Nàng trình ra lệnh bài: “Đây là lệnh bài của vương phủ, mời người của y quán qua.”

Thị vệ im lặng thu kích lại, cánh cửa son từ từ mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt.

Hai người cúi đầu, vội vàng đi xuyên qua vương phủ rộng lớn và sâu thẳm. Bên cạnh họ là những bức tường đỏ ngói xám cao vút và những tòa lầu hai tầng san sát, dưới mái hiên ngói, hoa văn màu vẽ hình Kim Long tứ trảo miệng ngậm tị hỏa châu.

Trần Tích căng thẳng nhìn về phía những thị vệ mặc giáp đen đang đứng trang nghiêm, có người đứng gác, có người tuần tra, cảnh giác nhìn ngó bốn phía.

Xuân Hoa thấp giọng hỏi: “Diêu thái y đã nói với ngươi quy củ của vương phủ chưa?”

Trần Tích phán đoán nguyên thân của mình hẳn là không có tư cách tiến vào vương phủ, đây là lần đầu tiên hắn đến, nên đối phương mới hỏi như vậy: “Sư phụ chưa từng dạy qua, xin Xuân Hoa cô nương chỉ bảo.”

Xuân Hoa nói: “Khi đến gần điện Tĩnh An và Minh Chính Đường thì phải cúi đầu, không được nhìn đông ngó tây. Gặp phu nhân nhà ta không được nói lung tung, hỏi gì đáp nấy. Ở trong vương phủ thấy gì, nghe gì, tuyệt đối không được ra ngoài nói.”

“Hiểu rồi.”

Đi vào một cổng vòm, bọn hắn chạm mặt một đội ngũ hơn mười phu nhân, các nàng đang khiêng hai chiếc cáng cứu thương bằng gỗ, trên cáng còn phủ một tấm vải trắng.

Những phu nhân này vai u thịt bắp, xem ra là những nữ tỳ khỏe mạnh trong hậu trạch của vương phủ.

Lúc hai bên đi lướt qua nhau, một trong hai chiếc cáng vì xóc nảy mà một cánh tay thon gầy tím đen rũ xuống. Một vị phu nhân mặt không đổi sắc đưa tay nhét cánh tay đó lại dưới tấm vải trắng, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra.

Đội ngũ đi xa, không biết sẽ mang hai cỗ thi thể này đến nơi nào.

Trần Tích nói: “Xuân Hoa cô nương, ngươi phải cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chuyện vừa rồi là sao.”

“Phu nhân nhà ta bị sảy thai.” Xuân Hoa nói:

“Hai người vừa rồi là nha hoàn trong Vãn Tinh Uyển bị đánh chết bằng trượng.”

Trong lòng Trần Tích căng thẳng.

Lúc này, hậu trạch lại đèn đuốc sáng trưng, tỳ nữ qua lại không ngớt, không biết đang bận rộn việc gì, ai nấy vẻ mặt đều vội vã mà âm u.

Đi ra ngoài Vãn Tinh Uyển, đang có bảy tám nô tỳ quỳ gối bên tường không ngừng thút thít kêu oan.

Hơn mười phụ nhân khỏe mạnh tay cầm roi mây không ngừng quất vào lưng các nàng: “Nói, hôm nay những ai đã chạm vào bữa tối của Tĩnh phi! Nếu không nói, giết hết!”

Có người thút thít: “Nô tỳ thật sự không có chạm qua.”

Một nữ tỳ khỏe mạnh giận dữ nói: “Còn không nói?”

Nói xong, nàng ta liền nắm lấy đầu nô tỳ đập vào tường, đập chết tại chỗ!

Trần Tích khẽ nghiêng đầu, có lẽ đêm nay nếu mình ứng đối không thỏa đáng, cũng sẽ có kết cục này.

Ngay lúc hắn đến gần Vãn Tinh Uyển, chợt thấy một luồng băng chảy từ trong uyển cuồn cuộn trào ra, chảy vào trong cơ thể hắn. Lần này, luồng băng chảy khí thế khổng lồ, thậm chí còn gấp mấy lần luồng băng chảy của Chu Thành Nghĩa lúc trước!

Chờ đã, luồng băng chảy này từ đâu tới?

Vì sao lại tới?

Nếu nói lần trước là do oan hồn của Chu Thành Nghĩa ám, vì hắn đã giúp Vân Dương và Kiểu Thỏ bắt mật thám Cảnh triều, vậy thì lần này người chết trong Vãn Tinh Uyển không hề có chút liên quan nào đến hắn, vì sao cũng có băng chảy vào cơ thể?

Trần Tích cấp tốc suy nghĩ, sự trào dâng của luồng băng chảy chắc chắn có một điểm chung bí ẩn. Chỉ khi tìm ra được điểm chung này, hắn mới có thể hiểu rõ luồng băng chảy rốt cuộc là gì.

Luồng băng chảy này đến từ người nào? Vấn đề này vô cùng mấu chốt.

Không kịp suy nghĩ rõ ràng, Xuân Hoa đã quay đầu thúc giục: “Thất thần làm gì, mau theo ta.”

Trần Tích vội vàng bắt kịp.

Bên trong Vãn Tinh Uyển rộng lớn có hòn non bộ và thủy hệ, lầu chính trong viện là một tòa lầu hai tầng. Bên ngoài lầu trồng đầy hoa tường vi leo tường, những dây leo màu xanh lá uốn lượn men theo tòa lầu, sau khi được cắt tỉa trông đặc biệt lịch sự tao nhã.

Sự tinh xảo và ôn hòa bên trong uyển này lại tạo thành một sự tương phản rõ rệt với cảnh tượng nhân gian luyện ngục bên ngoài, khiến cho cả những dây tường vi kia cũng trông đặc biệt âm u.

Lúc này chỉ nghe trong lầu có tiếng một phu nhân khàn giọng giận dữ mắng mỏ: “Lúc trước phu nhân nhà ta đã cảm thấy chén yến sào đó không đúng, uống xong mới hai canh giờ đã sảy thai, nhất định là có kẻ hạ độc phu nhân nhà ta! Đợi Vương gia trở về phát hiện cốt nhục của hắn không còn, chắc chắn sẽ giết người!”

Tiếng nói vừa dứt, Xuân Hoa ở dưới lầu vội vàng nói: “Phu nhân, người của y quán đã mời tới.”

“Mau lên đây.” Một giọng nữ dịu dàng nói:

“Mau để hắn xem cho Tĩnh phi muội muội, xem rốt cuộc có phải bị người hạ độc hay không.”

Cộp, cộp, cộp.

Trần Tích bước lên cầu thang gỗ theo Xuân Hoa lên lầu.

Trong phòng trên lầu hai, một tấm bình phong sa mỏng che khuất chiếc giường, một vị phu nhân trung niên đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bành bên ngoài bình phong.

Chỉ thấy nàng mặc một chiếc trường bào lụa mộc mạc thêu kim tuyến, trong búi tóc cắm một cành trâm cài hoa linh, thần sắc ân cần nhìn về phía sau bình phong, giọng nói dịu dàng: “Tĩnh phi muội muội không cần lo lắng, thời gian còn dài, nhất định sẽ lại mang thai.”

Sau tấm bình phong, giọng nói yếu ớt của Tĩnh phi vang lên: “Tạ ơn Vân phi tỷ tỷ quan tâm.”

Ở góc lầu hai, còn có một con mèo đen đang đánh nhau với một con mèo trắng, đánh đến lông bay tứ tung, nhưng không một ai thèm để ý, dường như đang cố ý dung túng cho chúng.

Con mèo đen thân hình nhỏ hơn, lúc bị đánh bị đạp lên đầu cả chục cái, hồn vía gần như bay ra ngoài.

Chỉ là khi Trần Tích bước lên cầu thang, con mèo đen đột nhiên thoát khỏi con mèo trắng, nhìn chằm chằm vào tay áo của Trần Tích, mũi khụt khịt ngửi.

Nó muốn lại gần Trần Tích, nhưng không phòng bị, con mèo trắng lại lao lên, một lần nữa xoay nó đánh vào góc tường.

Xuân Hoa đã dẫn Trần Tích lên lầu hai, hướng về phía bình phong nói: “Phu nhân, người của y quán đã tới, để hắn chẩn bệnh cho ngươi.”

Lúc này, một nữ tỳ khỏe mạnh nhìn về phía Xuân Hoa, giận dữ hỏi: “Diêu thái y đâu? Sao lại là một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa đến đây?”

Xuân Hoa sợ đến mức vội vàng quỳ xuống đất, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Diêu thái y nói đêm nay đại hung, không nên ra cửa. Ta đã đem cả Vương gia ra nói mà cũng không mời được lão.”

Nữ tỳ khỏe mạnh kia sắc mặt trầm xuống: “Thái y của vương phủ, mà vương phủ lại không mời được? Vị Diêu thái y này kiêu ngạo thật!”

Vân Phi cau mày nói: “Diêu thái y thích xem bói cát hung ta có biết, nhưng đêm nay lại không đến, có chút không hợp lẽ. Đợi Vương gia từ Giang Nam trở về, ta nhất định sẽ đem chuyện này bẩm báo chi tiết cho hắn. Nếu vương phủ ngay cả thái y quán cũng không sai khiến được, thì thái y quán này không cần cũng được.”

Nữ tỳ khỏe mạnh hỏi: “Vậy tối nay thì sao, cứ vậy cho qua sao? Bệnh của phu nhân nhà ta phải làm sao!”

Vân Phi lộ vẻ khó xử: “Vương gia bây giờ không có ở đây, Diêu thái y là quan viên tòng thất phẩm, cuối cùng vẫn phải chờ Vương gia trở về làm chủ.”

Nữ tỳ khỏe mạnh trầm giọng nói: “Không phải là Vân phi ngươi ra hiệu cho Diêu thái y đừng đến chứ?”

Sau tấm bình phong, Tĩnh phi xen vào: “Xuân Dung, không được vô lễ với Vân phi tỷ tỷ!”

Vân Phi cười cười: “Không sao, Xuân Dung cũng là quan tâm muội muội ngươi thôi. Hay là thế này, người của y quán đã đến rồi, cứ để hắn xem trước cho Tĩnh phi muội muội một chút.”

Tĩnh phi khẽ nói: “Cũng được.”

Nữ tỳ khỏe mạnh Xuân Dung nhìn về phía Trần Tích, lạnh giọng nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới chẩn bệnh cho Tĩnh phi.”

Trần Tích cúi đầu không nói.

Hắn căn bản có biết chẩn bệnh cho người khác đâu...

Hơn nữa, lúc này điều quan trọng nhất không phải là chẩn bệnh, chẩn đúng hay chẩn sai đều sẽ xảy ra chuyện.

Xuân Dung ma ma thấy hắn không nói lời nào, lập tức giận không nén được: “Chẩn bệnh đi chứ!”

Trần Tích suy tư hồi lâu, cuối cùng vẻ mặt đau khổ chắp tay nói: “Phu nhân, thực xin lỗi, ta học y chưa đầy hai năm, một là thời gian theo sư phụ còn ngắn, hai là học nghệ chưa tinh, thực sự không biết xem Tĩnh phi có phải đã trúng độc hay không. Chuyện này, e rằng vẫn phải cần sư phụ ta đến, ta bây giờ sẽ quay về thử thuyết phục sư phụ, xem có thể mời hắn đến được không.”

Xuân Dung ma ma mắng: “Ngay cả mạch cũng không xem đã nói không biết, lôi ra ngoài đánh chết bằng trượng! Diêu thái y là quan viên tòng thất phẩm không động được, một tên học đồ nhỏ đánh chết bằng trượng chắc sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ, vừa hay cũng để cho thái y quán thấy không làm tròn trách nhiệm sẽ có kết cục gì!”

Trong lúc nói chuyện, từ dưới lầu xông lên bốn phu nhân khỏe mạnh, các nàng giẫm lên sàn gỗ thùng thùng vang động, định lôi lấy Trần Tích định kéo ra ngoài đánh chết.

Tóc tai hắn rối bời, trâm cài tóc bằng gỗ cũng rơi xuống đất, quần áo phát ra tiếng xé rách không chịu nổi gánh nặng.

Vân Phi nâng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, không hề để tâm. Trong mắt của những người quyền quý thời đại này, một tên học đồ chết thì cũng đã chết, không đáng để tốn nhiều lời.

“Chậm đã, để ta nói hết.” Trần Tích giãy giụa mở miệng: “Ta tuy không tinh thông y thuật, nhưng nếu Tĩnh phi phu nhân thật sự bị người hạ độc, ta nguyện ý tìm ra hung phạm!”

Lầu hai chợt im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của Trần Tích.

Vân Phi đặt chén trà xuống, liếc mắt tới, tò mò đánh giá Trần Tích: “Ồ? Ngươi còn có bản lĩnh này sao?”

Nàng một lần nữa xem kỹ thiếu niên đang chật vật, chỉ cảm thấy đối phương không hề giống một tên học trò, ánh mắt đang ngày càng trở nên trấn định.

Trần Tích nói với tốc độ cực nhanh: “Xin hỏi Tĩnh phi phu nhân đã mang thai mấy tháng?”

Tĩnh phi ở sau tấm bình phong khẽ nói: “Năm tháng.”

Trần Tích nói: “Thai nhi năm tháng đã thành hình, nếu có người dùng độc dược cương liệt để hại thai nhi trong vòng mấy canh giờ, thì người lớn cũng sẽ mất mạng! Trên đời này không có loại độc dược nào chỉ hại thai nhi mà không hại thai phụ!”

Nguyên lý của thuốc phá thai là làm giảm progesteron trong cơ thể, khiến tử cung co bóp, từ đó đẩy mô thai ra ngoài. Loại dược vật này muốn có hiệu quả trong vòng một ngày thì nhất định phải dùng cho thai nhi dưới ba tháng.

Những nguyên nhân khác có thể làm cho thai nhi năm tháng bị sảy bao gồm một số loại: Thứ nhất là bệnh tật ở bộ phận sinh dục của thai phụ, ví dụ như tử cung dị dạng. Thứ hai là bệnh toàn thân của thai phụ, ví dụ như cúm, viêm phổi, suy kiệt tạng phủ, thứ ba là bị ngoại lực va đập, thứ tư là cảm xúc của thai phụ biến động kịch liệt, ví dụ như bi thương hoặc kinh hãi..

Trần Tích hỏi: “Tĩnh phi phu nhân, mấy tháng nay người có cảm thấy trong mình khó chịu không?

Xuân Dung ma ma đáp lại: “Trước kia thân thể phu nhân nhà ta khỏe mạnh vô cùng, chỉ gần đây mấy tháng mới có chút chán ăn, không phấn chấn. Trước đó đã mời Diêu thái y chẩn bệnh, hắn nói chẳng qua chỉ là phản ứng mang thai bình thường thôi.”

Trần Tích cũng không xem lời của Diêu lão đầu là căn cứ tham khảo, hắn đã đọc qua Y Thuật Tổng Cương, mặc dù đối phương là một thái y đức cao vọng trọng, cũng không cách nào siêu thoát khỏi sự ràng buộc của thời đại.

Hắn tiếp tục hỏi: “Gần đây Tĩnh phi phu nhân có từng bị ngoại lực va đập, hoặc cảm xúc thay đổi đột ngột không?”

Xuân Dung ma ma cười lạnh nói: “Ngươi ở đây nói những cái gì, phu nhân nhà ta kim chi ngọc diệp sao lại có những tình huống ngươi nói? Nếu ngươi chỉ định kéo dài thời gian, lát nữa sẽ không phải chỉ đơn giản là bị đánh chết bằng trượng đâu.”

Trần Tích đột nhiên nói: “Nếu những điều trên đều không phải, vậy thì chính là trúng độc! Nhưng không phải là hạ độc tối nay, mà là một kế hoạch hạ độc lâu dài!”

“Hửm?”

“Ngươi chắc chắn sao?”