Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Tiếng mèo kêu?
Trần Tích lâm vào trầm tư.
Nguyên lai, người khác không nghe được Ô Vân nói chuyện.
Không phải Ô Vân nói được ngôn ngữ của nhân loại, mà là hắn có thể nghe hiểu được tiếng mèo!
Hắn nói sang chuyện khác: “Lưu sư huynh, sao nửa đêm rồi mà ngươi còn chưa ngủ?”
Lưu Khúc Tinh nhìn cuốn Y Thuật Tổng Cương đang mở trên quầy, bất lực nói: “Ngươi chăm chỉ ôn bài như vậy, ta khó mà ngủ được...”
Trần Tích im lặng gập cuốn Y Thuật Tổng Cương lại: “...”
Hắn ôn bài không phải vì muốn làm một thái y, mà vì che giấu thân phận của mình, nhưng Lưu Khúc Tinh sẽ không nghĩ như vậy.
Lúc này Lưu Khúc Tinh lại gần, hạ giọng: “Hôm nay người của Lưu gia ta tới mời sư phụ chẩn bệnh, thuận miệng hỏi sư phụ hiện tại đã có đệ tử thân truyền hay chưa.”
“Sư phụ nói thế nào?”
“Sư phụ nói gần đây sẽ quyết định ai là đệ tử thân truyền.” Lưu Khúc Tinh nói.
Trần Tích cầm cây tăm tre khều bấc đèn, để ánh sáng sáng lên một chút: “Lời này của sư huynh có ý gì?”
Lưu Khúc Tinh siết chặt chiếc áo khoác trên vai, đắn đo lời lẽ một chút: “Trần Tích, thái y tuy thanh nhàn nhưng cũng ở trong quan trường. Muốn tồn tại trong quan trường không phải dễ dàng như vậy, không cẩn thận là có thể rơi vào cảnh cả nhà bị chém đầu.”
Trần Tích nghi hoặc: “Lưu sư huynh rốt cuộc muốn nói gì?”
Lưu Khúc Tinh hiếm hoi tỏ ra thành khẩn: “Ngươi và Xà Đăng Khoa thật ra đều không hợp để lăn lộn trong quan trường. Kiến thức, sự từng trải, các mối quan hệ của các ngươi đều đã định trước, dù cho có tiến vào quan trường cũng sẽ không có tiền đồ. Vừa hay nhà ngươi cũng không muốn nộp thêm học bạc cho ngươi, ta sẽ ra một khoản tiền, ngươi rời y quán đi làm một cái buôn bán nhỏ, từ nay về sau không cần dựa vào gia đình nuôi sống nữa, thế nào?”
Trần Tích không tỏ ý kiến.
Lưu Khúc Tinh cuối cùng nói: “Trần Tích, từ lúc ngươi đến y quán, nhận chữ còn chậm hơn cả Xà Đăng Khoa, bắt mạch cũng chẳng hề chuẩn xác. Ngươi không có thiên phú để kế thừa y bát của sư phụ đâu, từ bỏ đi.”
Trần Tích cười đáp: “Sư huynh đã suy tính cho ta rất chu đáo, nhưng cho ta suy nghĩ một chút có được không?”
“Được.” Lưu Khúc Tinh gật đầu: “Vậy ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ.”
Dứt lời, hắn quay người trở về sân sau.
Trần Tích lại thấy một vệt bóng đen dưới quầy thuốc đuổi theo Lưu Khúc Tinh, vèo một cái lao ra ngoài.
May mà hắn tay mắt lanh lẹ, túm lấy cổ Ô Vân xách ngược trở lại: “Ngươi làm gì?”
Ô Vân phẫn nộ giương nanh múa vuốt giữa không trung: “Hắn coi thường ngươi!”
Trần Tích dở khóc dở cười: “Ngươi đối với ta cũng rất không khách khí mà.”
Ô Vân: “Cái đó không giống!”
“Được rồi, được rồi, ta có thể hiểu được hắn.” Trần Tích thở dài: “Ở thời đại này, ai cũng muốn tìm một con đường, không hề dễ dàng, gặp được cơ hội thì nhất định phải nắm lấy...”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Trần Tích bỗng nhiên biến đổi.
Giờ Sửu một khắc, luồng băng chảy đúng hẹn mà tới, tựa như băng sa đang chảy trong huyết mạch.
Lần này, luồng băng chảy ập đến còn mãnh liệt hơn trước, nó và luồng dung lưu phảng phất như có mối thù vạn năm, trời sinh đã không thể dung hòa.
Băng chảy từng chút một thấm vào cơ thể, tựa như một gốc cây băng đang sinh trưởng trong người hắn, không ngừng đâm cành trổ lá.
Trần Tích ngay cả thở ra một hơi cũng là sương khí màu trắng.
Chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, luồng băng chảy thậm chí không cho hắn cơ hội đứng ra thế tấn ôm đá, cả người tựa như pho tượng dần dần bị băng phong.
Làm sao bây giờ?
Trần Tích cứng ngắc từ từ quay đầu nhìn về phía tủ thuốc, hắn muốn giãy giụa đi lấy Nhân Sâm, lại phát hiện hai chân mình chẳng biết từ lúc nào đã mất đi tri giác, bị đông cứng tại chỗ!
Ô Vân nhìn Trần Tích thở ra sương khí, kinh ngạc đứng ngây tại chỗ: “Ngươi... sao vậy?”
Trần Tích muốn mở miệng bảo Ô Vân giúp mình tìm Nhân Sâm, lại phát hiện môi mình đã dính chặt vào nhau. Hắn chỉ có thể nhìn chính mình từng chút một mất đi sức sống...
Không đúng, vẫn còn cơ hội!
Lúc này Ô Vân thấy thảm trạng của Trần Tích, nó đã gấp đến mất cả lý trí, vây quanh hắn xoay vòng.
Nó muốn cứu Trần Tích, nhưng căn bản không biết làm thế nào: “Ngươi nói một câu đi chứ, ta nên làm thế nào?”
Giây sau, Ô Vân phát giác Trần Tích đang nhìn chằm chằm về một hướng... Nó men theo tầm mắt của Trần Tích tìm tới, rõ ràng là tủ thuốc của y quán.
Ô Vân nhảy vọt đến tủ thuốc, dùng móng vuốt kéo ra từng ngăn kéo một. Nó không biết trong ngăn kéo có gì, nhưng nếu Trần Tích đã nhìn chằm chằm vào đây, thì nhất định có nguyên do!
Tủ thuốc lít nha lít nhít, nó cũng không biết nên tha cái nào, dứt khoát nhanh chóng kéo hết các ngăn kéo ra, đem dược liệu bên trong từng thứ một tha ra thử nghiệm!
Đương Quy, không đúng.
Vỏ Quýt, không đúng.
Nhục Thung Dung, cũng không đúng.
Ô Vân lần lượt thất bại, gấp đến độ muốn phát điên.
Khi quay đầu nhìn lại, nó phát hiện trong hai mắt Trần Tích đã mất đi thần thái.
...
...
Trần Tích dường như lại quay về với đêm dài tăm tối đó.
Tiếng gió, tiếng mưa, và cả âm thanh mái chèo khua trên mặt nước, có người dùng một chiếc thuyền nhỏ, chở hắn xuyên qua biển mây đen kịt.
Ngay trong đêm tối này, hắn nghe thấy một âm thanh, đó là tiếng chém giết mà thuở nhỏ hắn thường nghe thấy trong lúc ngủ mơ!
Âm thanh phảng phất như đang vang dội trên một chiến trường cổ xưa, biển cả treo ngược, núi non sụp đổ, ngay cả bầu trời cũng nứt ra mấy chục vết rạn.
Trong hư vô vô biên, có một giọng nói hùng vĩ như chuông lớn vang lên, chất vấn:
“Kẻ nào trộm Thần Đạo của ta?”
“Kẻ nào trộm Kiếm Chủng của ta?”
“Kẻ nào trộm Thanh Sơn của ta!”
Trần Tích không trả lời, cũng không biết trả lời thế nào.
Đối phương là ai?
Thần Đạo, Kiếm Chủng, Thanh Sơn lại chỉ cái gì?
Hắn hoàn toàn không biết.
Sau một hồi im lặng kéo dài, giọng nói hùng vĩ đó cuối cùng lại mở miệng: “Thôi, vừa hay có thể dùng thân xác của ngươi, lại đến thế gian một lần nữa!”
Trần Tích có một dự cảm, khi hắn bị hoàn toàn băng phong, cũng chính là lúc đối phương mượn thân xác của mình để tái sinh!
Chẳng lẽ Lý Thanh Điểu đưa hắn đến thế giới này, chính là để giúp nhân vật bí ẩn này tỉnh lại?
Phải chết sao? Nhưng hắn vừa mới có một con mèo.
Trần Tích suy nghĩ miên man, đã là thời khắc hấp hối.
Nhưng đúng vào lúc này, Ô Vân ngậm một củ Nhân Sâm đã thiếu rễ chạy như bay trở về, đưa Củ Sâm đến bên miệng Trần Tích!
Khoảnh khắc củ Sâm già tiếp xúc với Trần Tích, nó lập tức như cá voi hút nước, hút đi hơn phân nửa luồng băng chảy, hóa thành sáu viên châu óng ánh sáng long lanh rơi xuống quầy thuốc, lăn về phía mép quầy.
Được cứu rồi!
Ngay trước khi Trần Tích bị hoàn toàn băng phong, Trần Tích đã dùng hết khí lực cuối cùng để chuyển động ánh mắt, hy vọng Ô Vân có thể hiểu được ý của mình.
Ô Vân giữa cơn tuyệt vọng, đã thật sự vì hắn nắm lấy tia hy vọng mong manh ấy.
Giây sau, Ô Vân đuổi theo những viên châu đang lăn lóc trên quầy, từng viên một nuốt vào miệng.
Luồng dung lưu khổng lồ từ trên người Ô Vân truyền ngược lại, chui vào mi tâm của Trần Tích, đem toàn bộ băng lưu còn sót lại ép trở về đan điền, tẩy rửa cơ thể hắn, đồng thời cũng kéo Trần Tích ra khỏi bóng tối!
Sau khi khôi phục ý thức và hành động, hắn lập tức nhắm chặt hai mắt, hai chân chùng xuống, gối cong lại, dùng thuật đứng tấn ôm đá để chống lại luồng băng chảy.
Khi hắn bày ra thế tấn, luồng dung lưu bỗng nhiên kích động, dâng trào!
Tựa như một đội quân từng không có người thống lĩnh, mà bây giờ đã có một vị tướng quân.
Tướng quân cưỡi chiến mã mặc giáp, tay cầm Vương kỳ!
Trong lòng Trần Tích nghi hoặc, vì sao thuật đứng tấn mà Diêu lão đầu tiện tay dạy, lại phù hợp với mình đến thế.
Chờ đã!
Sau khi luồng dung lưu áp chế băng chảy trở về đan điền, nó lại bị Thiên Xu huyệt bên trái đan điền hấp dẫn, như một vòng xoáy, gần như nuốt chửng toàn bộ luồng dung lưu!
Trong chốc lát, trong Thiên Xu huyệt đã thắp lên một ngọn đèn dầu nhỏ, luồng băng chảy trong đan điền lại co rút sâu hơn một chút, dường như có chút e ngại ngọn lửa này.
“Có ngọn đèn dầu của Thiên Xu huyệt này trấn thủ, liệu có thể hoàn toàn trấn áp được luồng băng chảy này không? Không đúng, một huyệt vị còn chưa đủ.”
Trong mười hai kinh mạch chính, cửa ngõ đan điền tổng cộng có bốn huyệt, lần lượt là Thiên Xu huyệt trái, phải, và Đại Hoành huyệt trái, phải. Chỉ thắp sáng một Thiên Xu huyệt thì không thể phong tỏa được luồng băng chảy.
Đáng tiếc là sau khi thắp sáng Thiên Xu huyệt bên trái, luồng dung lưu đã không còn lại bao nhiêu...
Đang lúc suy tư, Ô Vân nhẹ nhàng nâng móng vuốt, dùng móng vuốt xù lông chạm vào đầu ngón trỏ của Trần Tích.
Ầm!
Toàn bộ luồng dung lưu trong cơ thể Ô Vân cũng ào ạt tràn vào cơ thể Trần Tích, bay thẳng đến Thiên Xu huyệt bên phải, thắp lên ngọn đèn dầu thứ hai!
Hai ngọn lửa không ngừng thấm nhuần cơ thể Trần Tích, trong người hắn dâng trào một luồng sức mạnh sôi sục, cảm giác mệt mỏi bị quét sạch, sức lực cũng lớn hơn một chút!
Hắn chợt nhớ tới lời Diêu lão đầu từng nói: Thiên có tam bảo, Nhật, Nguyệt, Tinh, Nhân có tam bảo, Tinh! Khí! Thần!
Tinh đủ không nghĩ dâm, khí đủ không nghĩ ăn, thần đủ không nghĩ ngủ.
Hóa ra đây chính là cảm giác khí xong thần túc!
Trần Tích mở to hai mắt, đôi mắt thần thái sáng láng, đáy mắt như có ngọn lửa bùng cháy.
Hóa ra, đây chính là tu hành!
Hắn mỉm cười nhìn về phía Ô Vân, đưa tay sờ đầu nó, khẽ nói: “Cảm tạ ngươi.”
“Thật ra cũng không tốn bao nhiêu công sức,” Ô Vân ngẩng đầu nói, dường như chỉ là tiện tay làm một chuyện nhỏ.
“Phải, vậy cũng cảm tạ ngươi, không có ngươi thì ta đã chết rồi... Ô Vân, ngươi là con mèo lợi hại nhất trên thế giới này!”
“Tạm được thôi, mới có thế này thì đã là gì!” Đầu Ô Vân nghển lên cao hơn một chút.
Ngọn đèn dầu trên quầy đã cháy rất lâu, ánh lửa dần dần ảm đạm. Trần Tích đứng trong chính đường, tầm mắt như lửa đánh giá thế giới mới trước mắt.
Nhưng ngọn lửa này rất nhanh lại bị một chậu nước lạnh dội tắt: Nhân Sâm mất rồi!
Trần Tích: “Chết rồi!”
Ô Vân nghi hoặc: “Cái gì chết?”
“Ta chết rồi.”
Trần Tích tung người đứng dậy, lôi sổ sách của y quán ra tìm kiếm: “Để ta xem xem củ Nhân Sâm đó đáng giá bao nhiêu tiền... Cái gì, ba mươi lạng bạc?”
“Một cái bánh bao hai văn tiền, gánh một vại nước cũng là hai văn tiền. Bây giờ ước chừng chín trăm đồng tiền có thể đổi được một lạng bạc, mà một củ Nhân Sâm năm mươi năm tuổi này lại có giá ba mươi lạng bạc. Củ Nhân Sâm này làm bằng vàng sao?”
Bán cả Trần Tích đi cũng không đủ!
Hắn hiện tại vốn đã gánh trên lưng hai trăm bốn mươi văn tiền học bạc, ba trăm hai mươi văn tiền thuốc nợ của Chu phủ, bây giờ lại thêm ba mươi lạng bạc trắng, khiến cho gia cảnh vốn đã không giàu có nay lại càng thêm tuyết rơi sương phủ!
“Nghèo rớt mồng tơi rồi, sao ta lại nghèo đến thế này. Củ Nhân Sâm này nếu không bù lại được, Diêu lão đầu có giết ta không?”
Ô Vân nghe Trần Tích lẩm bẩm hồi lâu, rồi im lặng hồi lâu.
Cuối cùng nó giãy giụa một lúc, rồi như thể đã đưa ra một quyết định vô cùng bi tráng: “Hay là ngươi dẫn ta đi mãi nghệ thiên hạ đi, ta biết lộn mèo!”
Trần Tích lòng nảy sinh kính trọng: “Thật là một sự hy sinh to lớn.”
Đang nói chuyện, bên ngoài y quán lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Cốc, cốc, cốc.
Cốc, cốc, cốc.
Người đến không nhanh không chậm liên tục gõ hai lần, tiếng vang trầm nặng trong đêm khuya trở nên đặc biệt đột ngột, dường như đang gõ thẳng vào tim.
Trần Tích dùng ánh mắt ra hiệu cho Ô Vân từ hậu viện quay trở lại Tĩnh Vương phủ, còn chính hắn thì chậm rãi lại gần, cảnh giác nói:
“Ai vậy?”
Người đến cười nhẹ đáp lại: “Vân Dương.”
Lần này, bên cạnh Trần Tích không có sư phụ.