Thanh Sơn (Dịch)

Chương 18. Khách Không Mời

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Bên ngoài Chu phủ, tiếng hò hét và ánh đuốc sôi trào.

Bên trong Chu phủ, chiến mã của hơn mười tên mật thám được buộc vào cây trong viện, bị khí tức xao động này quấy nhiễu, bất an dậm móng.

Có kẻ dùng sức xô đẩy cửa lớn Chu phủ, cánh cửa có then cài ngang rung chuyển ầm ầm.

Vân Dương nhìn về phía Trần Tích: “Người của Lưu gia có lẽ chưa tới một khắc là có thể phá cửa. Đến lúc đó, không ai có thể cam đoan sẽ xảy ra chuyện gì, ngươi có thể tìm ra chứng cứ trong vòng một khắc không?”

Lại là một khắc.

Trần Tích tự nhủ, mình thật sự có thể giải mã bí mật trong quyển sách này trong vòng một khắc sao? Không thể nào.

Gương mặt hắn giấu dưới tấm vải xám che mặt, cúi đầu trầm tư một lát rồi đáp: “Một khắc không đủ, ta cần ít nhất...”

Bên ngoài Chu phủ, có người rống giận, cắt ngang suy nghĩ của hắn: “Người bên trong nghe đây, mau chóng ra ngoài cho bọn ta một lời giải thích rõ ràng! Nếu có chứng cứ thì mang ra, không có chứng cứ thì kẻ giết người phải đền mạng!”

Chỉ thấy Vân Dương nhét vạt áo bào vào trong thắt lưng, tiện tay rút một thanh trường đao từ hông của một mật thám bên cạnh, đoạn đi ra cửa: “Thất Đầu, Ngũ Bính, giữ chặt cửa cho ta! Kiểu Thỏ, ngươi ra tường sau xem chừng, kẻ nào dám xông vào cứ coi như đồng lõa mưu nghịch, giết không luận tội! Trần Tích, cho ngươi một khắc, tìm ra chứng cứ, nếu không chúng ta cùng chết ở đây!”

Trần Tích không do dự nữa, quay người đóng cửa phòng lại, ngăn cách tiếng ồn ào của ngoại giới ở bên ngoài.

Hắn lật ra bản sao chép tay cuốn Tứ Thư Chương Cú Kinh Chú của Chu Thành Nghĩa, nhanh chóng dùng tất cả các kỹ thuật mật thư cổ đại trong trí nhớ của mình để tra xét, xem đối phương rốt cuộc đã dùng phương pháp nào để truyền tin.

Là tàng tự pháp sao? Không phải.

Là tự nghiệm pháp sao? Cũng không phải...

Chẳng lẽ là Tích Tự pháp?

Cái gọi là Tích Tự pháp ví như chữ Thiên (千), chữ Lý (里), chữ Thảo (草) ghép lại thành chữ ‘Đổng’ (董); chữ Thập (十), chữ Nhật (日), chữ Bốc (卜) ghép lại thành chữ ‘Trác’ (卓), dùng cách này để giấu kín thông tin.

Nếu là Tích Tự Pháp thì phiền phức rồi.

Nó không khó để phá giải, nhưng khối lượng công việc lại vô cùng lớn, không có mấy ngày thời gian thì căn bản không giải ra được!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cửa lớn Chu phủ tùy thời có thể bị đám người đang kích động đạp đổ. Giữa ngày thu mát mẻ này, trán Trần Tích lại rịn ra một lớp mồ hôi mịn.

Không phải Tích Tự Pháp, Trần Tích tìm nửa ngày, một manh mối nào phù hợp với Tích Tự Pháp cũng không có!

Làm sao bây giờ?

Trần Tích khép sách lại, nhắm mắt trầm tư...

Chờ đã!

Đáp án để giải quyết vấn đề thường không nằm trong bản thân câu hỏi!

Trong đầu Trần Tích linh quang lóe lên, hắn quay người lại lục lọi trên giá sách, một quyển, hai quyển, ba quyển... Lật xem càng nhiều sách, ánh mắt hắn càng sáng ngời.

Lúc này tiếng động bên ngoài lại dần dần lắng xuống, sau một hồi ầm ỹ là sự yên tĩnh, mang một cảm giác quỷ dị.

Có người cách cửa lớn cao giọng nói: “Lưu gia, Lưu Minh Hiển, xin mời Vân Dương đại nhân mở cửa gặp mặt.”

Đám mật thám im lặng nhìn về phía Vân Dương.

Kiểu Thỏ thấp giọng nói: “Lưu Minh Hiển, nhi tử của Lưu Các lão, tôn tử của Lưu lão thái gia, hiện là chủ sự của nhị phòng Lưu gia, đương nhiệm Thông phán Lạc thành, chức quan theo Ngũ phẩm.”

Vân Dương cân nhắc một lát, đoạn ném thanh trường đao trong tay cho một mật thám: “Mở cửa, đừng làm yếu đi uy phong của Mật Điệp Ti chúng ta!”

Két một tiếng, cánh cửa sơn đỏ từ từ được kéo vào trong. Bên ngoài mấy trăm người tay cầm bó đuốc, lẳng lặng chờ đợi.

Lưu Minh Hiển cưỡi ngựa đứng lặng giữa đám người, như hạc giữa bầy gà.

Chỉ thấy hắn mình khoác vải bố trắng, đầu đội mũ tang, hốc mắt đỏ bừng, ngay cả trước ngực con ngựa nâu dưới yên cũng ghim một đóa hoa lụa trắng.

Vân Dương tiến lên phía trước, cuối cùng đứng lại trong ngưỡng cửa: “Lưu đại nhân, nửa đêm tụ tập mấy trăm người vây công Mật Điệp Ti, là muốn mưu phản sao?”

“Không dám.” giọng Lưu Minh Hiển khàn khàn, tay siết chặt dây cương: “Chúng ta chẳng qua chỉ đến hỏi Vân Dương đại nhân một chút, vì sao vô duyên vô cớ bắt người của Lưu gia ta? Có chứng cứ không?”

“Đương nhiên là có!” Vân Dương chắc nịch nói.

“Vậy thì mang ra xem một chút. Nếu tôn tử Lưu gia ta thật sự có tội, mặc cho các người xử lý!”

Vân Dương lắc đầu: “Bây giờ còn chưa thể cho ngươi xem. Chuyện này liên quan đến cơ mật, cần phải trình lên Nội tướng đại nhân.”

Lưu Minh Hiển thúc ngựa tiến lên, cùng Vân Dương trong cửa cách không giằng co, tức giận nói: “Vậy là không có chứng cứ! Nếu cứ để ngươi đuổi ta đi như vậy, thể diện của Lưu gia ta mấy đời công khanh để ở đâu? Lão thái gia làm sao có thể nhắm mắt? Ta biết ăn nói thế nào với Thái hậu?”

“Lưu đại nhân, khuyên ngươi đừng tự gánh thêm tội lớn mưu phản.” Vân Dương không muốn để ý nữa, từng bước một lùi vào bóng tối của Chu phủ: “Đóng cửa, nếu có kẻ dám xông vào Chu phủ một bước, tất cả đều xử theo tội mưu phản!”

Cửa lớn một lần nữa khép lại.

Gương mặt Lưu Minh Hiển bị ánh lửa chập chờn chiếu lên có chút dữ tợn: “Thiến đảng họa quốc, chẳng qua chỉ là chó săn của tên Độc tướng mà thôi... Gọi Lương Cẩu Nhi tới đây, tùy thời chuẩn bị phá cửa.”

Một người trẻ tuổi do dự: “Nhị thúc, Lương Cẩu Nhi đang uống rượu ở hẻm Hồng Y trong đêm, lúc này có lẽ đã ngủ trong phòng của cô nương nào đó rồi... Chúng ta có cần phải dùng đến hắn không?”

Lưu Minh Hiển cười lạnh một tiếng: “Nuôi binh ngàn ngày, dùng trong chốc lát. Bảo hắn mang theo thanh phá đao đó mau tới đây. Lát nữa ta mà không thấy mặt hắn thì cắt tiền thưởng của hắn, rồi cắt luôn cả dược liệu tu hành của hắn. Người đâu, lấy củi khô chất dưới chân tường Chu phủ, sau đó phóng hỏa buộc bọn chúng ra ngoài!”

...

...

Vân Dương bước nhanh trở về, không còn vẻ trấn định như vừa rồi: “Kiểu Thỏ, đối phương đã động sát tâm!”

Kiểu Thỏ chớp mắt mấy cái: “Lưu Minh Hiển muốn mưu phản?”

Vân Dương thở dài: “Đêm nay hắn không hề mang binh mã của Lạc Thành đến đây, chứng tỏ chỉ coi đây là việc nhà. Nếu hắn quyết tâm báo thù cho gia gia mình, sau này hắn có thể sẽ bị đày đi, nhưng ngươi và ta thì có thể sẽ chết vô ích. Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, định tính thế nào, chẳng phải chỉ là một câu nói của các vị trên miếu đường sao? Quan văn cướp đoạt chính quyền! Khó trách lúc rời kinh, Kim Trư đã nói lần công lao này khá phỏng tay, vẫn là hắn khôn khéo...”

Kiểu Thỏ lại chớp chớp mắt: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ, thừa dịp bọn hắn còn chưa bao vây tường sau, chúng ta chạy trốn đi.”

Vân Dương chần chừ: “Nếu cứ chạy như vậy, uy nghiêm của Mật Điệp Ti ta để ở đâu?”

Kiểu Thỏ liếc mắt: “Vậy tự ta chạy.”

Vân Dương: “Cùng nhau chạy!”

“Nhưng có một vấn đề.” Kiểu Thỏ cười híp mắt nhìn về phía Trần Tích: “Hắn thì làm sao bây giờ? Đám mật thám giết ra ngoài thì không có vấn đề gì, nhưng nếu trong đội ngũ của Lưu gia có ẩn giấu cao thủ, mang theo hắn sẽ là một gánh nặng.”

Nói xong, hai người nhìn nhau, rồi lại cùng nhau nhìn về phía Trần Tích.

Vân Dương mặt không đổi sắc cầm lấy hai quyển Tứ Thư Chương Cú Kinh Chú trên bàn: “Vứt hắn lại đây. Sách đã lấy được, Mật Điệp Ti tự nhiên có người có thể giải mã nó.”

Kiểu Thỏ nói: “Hay là giết tên tiểu tử này đi, nếu không lọt vào tay người của Lưu gia, đối phương sẽ biết chúng ta không có chứng cứ, hắn sẽ trở thành nhân chứng.”

Hai kẻ lòng dạ rắn rết này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đã quyết định vứt bỏ Trần Tích.

Kiểu Thỏ ra hiệu cho đám mật thám, chỉ thấy hơn mười tên mật thám im lặng thu đao, nhanh chóng lui về phía tường sau, ngay cả chiến mã của họ cũng bị bỏ lại.

Vân Dương và Kiểu Thỏ vốn tưởng Trần Tích sẽ khóc lóc cầu xin họ mang theo mình, nhưng lại không hề có.

Trần Tích đứng trước kệ sách, từ trên giá lấy xuống hết quyển này đến quyển khác, nhanh chóng lật xem, phảng phất như không hề nghe thấy cuộc đối thoại của Vân Dương và Kiểu Thỏ.

Hắn cũng không xem kỹ từng quyển sách, phần lớn đều là lật qua loa rồi vứt xuống đất, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó với một mục tiêu rõ ràng.

Dưới chân Trần Tích đã chất một đống sách dày, gần như ngập đến đầu gối.

Cuối cùng, hắn ném hết tất cả sách xuống đất, lâm vào trầm tư.

Đang lúc Kiểu Thỏ định động thủ diệt khẩu, lại nghe Trần Tích bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hai vị không muốn tìm chứng cứ thông đồng với địch của đám tôn tử Lưu gia sao?”

...

...

Trần Tích khép lại cuốn sách trong tay, từ trong đống sách bước ra.

Vân Dương và Kiểu Thỏ hai mặt nhìn nhau.

Kiểu Thỏ hiếu kỳ nói: “Sao ta lại cảm thấy hắn có chút không giống với đêm hôm đó?”

“Đúng là không giống.”

“A.” Kiểu Thỏ nghiêng đầu dò xét Trần Tích: “Ngươi đã phá giải được bí mật trong quyển sách đó rồi sao?”

Trần Tích chắc nịch nói: “Ta đã biết chứng cứ thông đồng với địch của đám tôn tử Lưu gia ở đâu.”

Vân Dương nghi hoặc: “Ngươi không phải là nói dối để chúng ta mang ngươi chạy trốn

chứ?”

Trần Tích nói: “Ta chỉ là một học đồ nhỏ ở y quán, cho dù lừa các người mang ta ra ngoài, chẳng phải cũng sẽ bị các người giết chết sao.”

Vân Dương nhìn hắn: “Vậy ngươi nói xem, chứng cứ ở đâu?”

Trần Tích siết chặt tấm vải xám trên mặt, bình tĩnh phân tích: “Đêm nay là cuộc đấu tranh giữa ngoại thích và Ti Lễ Giám. Nội tướng biết rất rõ hai vị không giỏi xử lý loại tình huống này, nhưng lại không phái người khéo léo, từng trải hơn đến, chính là muốn lợi dụng tính cách của hai vị làm đao, chém về phía Lưu gia. Nếu hai vị không tìm được chứng cứ mà chạy trốn, e rằng khi trở về Ti Lễ Giám cũng không tránh khỏi bị trách phạt.”

“Uy hiếp ta?” Vân Dương nheo mắt lại.

“Vân Dương đại nhân, mặc dù bây giờ ta nói cho ngươi biết chứng cứ ở đâu, nhưng không có ta, e rằng ngươi cũng không biết nên tìm thế nào.” Trần Tích đáp.

Một bên khác, Kiểu Thỏ đã đưa ra quyết định, nàng gọi một tên mật thám tới: “Thất Vạn, ngươi mang theo hắn, giữ lấy cái mạng nhỏ của hắn!”

Mọi người lui về phía tường sau của Chu phủ.

Kiểu Thỏ đi trước một bước, thoăn thoắt vượt qua đầu tường để cảnh giới bên ngoài. Đợi nàng nói: “Không có ai, mau lên!”

Vân Dương lúc này mới đứng dưới chân tường, dùng hai tay làm thang, đưa từng tên mật thám một lên mái ngói xám của tường vây.

Đến lượt Trần Tích leo tường, chân trái hắn đạp lên hai tay của Vân Dương, bỗng nhiên dừng lại, nghiêm túc nói: “Vân Dương đại nhân, lần công lao này lớn đến mức ngươi khó có thể tưởng tượng.”

Vân Dương cười lạnh: “Cố ý muốn đạp lên ta thêm một lúc đúng không? Tưởng ta không nhìn ra chắc, mau cút qua đi!”

Dứt lời, hai tay hắn dùng sức đẩy Trần Tích lên đầu tường.

Thế nhưng, họ vừa mới qua hết, đã thấy một đội người của Lưu gia đang ôm củi khô trong lòng, chuẩn bị đến Chu phủ phóng hỏa đốt nhà.

Người của Lưu gia thấy bóng dáng của Mật Điệp Ti liền rống giận: “Mau tới đây, bọn chúng muốn chạy trốn từ phía sau!”

Mật Điệp Ti cũng không ham chiến, nhanh chóng xuyên vào trong những con ngõ sâu của Lạc Thành.

Vân Dương hạ thấp giọng hỏi: “Bây giờ muốn đi đâu tìm chứng cứ?”

Trần Tích hỏi: “Tên cử nhân chết trong đại lao tên là gì?”

“Lưu Thập Ngư!”

“Đến nhà hắn trước!”

Trần Tích đi theo sau đám mật thám, chạy như điên trên đường phố Lạc Thành.

Gió đêm mát lạnh lướt trên con đường đá xanh của Lạc Thành, thổi bay tay áo của mọi người, làm rối tung những lọn tóc.

Phía trước là đêm tối, phía sau là tiếng chém giết.

Trong một khoảnh khắc, Trần Tích cảm giác mình dường như cũng đã trở thành một vị khách không mời mà đến trong giang hồ này.