Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
“Tìm thấy chứng cứ?”
“Chứng cứ ở đâu?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Tích, những ánh mắt dò xét, nghi vấn cùng nhau đổ dồn tới.
Hắn vẫn đứng ở cửa chính phòng, không lùi không nhường, vô cùng chắc chắn lặp lại: “Ta đã tìm thấy chứng cứ.”
Tầm mắt sắc bén của Lâm Triều Thanh vượt qua Kiểu Thỏ, nhìn về phía Trần Tích vẫn đang che mặt: “Vị này là?”
Vân Dương tiến lên một bước, chắn nửa người trước Trần Tích: “Đây là Diêu Chuẩn của Mật Điệp Ti chúng ta.”
“Hóa ra là Diêu Chuẩn, còn chưa trở thành mật thám chính thức, chắc là có thân phận đặc thù nên mới cần che mặt,” Lâm Triều Thanh trầm giọng hỏi: “Nhưng phiền vị Diêu Chuẩn này giải thích cho ta, trong sách có chứng cứ gì? Nếu là nói dối, e rằng ngươi cũng phải theo ta vào đại lao một chuyến.”
Trần Tích kéo tấm vải xám che mặt lên một chút, nhìn về phía Vân Dương: “Có thể nói không?”
“Nói.”
Trần Tích gật đầu nói: “Vân Dương đại nhân, xin hãy lấy hai quyển sách kia ra, giao cho Lâm chỉ huy sứ xem qua.”
Vân Dương từ trong ngực lấy hai quyển sách ra, đưa cho Lâm Triều Thanh.
Lâm Triều Thanh lật xem mấy lần, bình thản nói: “Một quyển sách bình thường, có tình báo gì?”
Trần Tích bình tĩnh giải thích: “Nếu không hiểu rõ về Tứ Thư Chương Cú Kinh Chú, quả thực rất khó nhìn ra vấn đề. Nhưng thủ đoạn giấu tình báo trong quyển sách này thật ra vô cùng đơn giản, chỉ cần đối chiếu với nguyên bản là được.”
“Nguyên bản?” Vân Dương giật lại hai quyển sách từ tay Lâm Triều Thanh.
Hắn mở một quyển, Kiểu Thỏ mở một quyển, hai người nương theo ánh trăng đọc lướt qua.
Trần Tích nói: “Câu gốc trong sách là ‘chí ư tâm nhi bất thất dã’ (至於心而不失也), chữ ‘thất’ (失). Nhưng Chu Thành Nghĩa lúc sao chép lại cố ý viết thành ‘chí ư tâm nhi bất sự dã’ (至於心而不事也), chữ ‘thất’ đổi thành chữ ‘sự’ (事).”
“Xem tiếp đến trang thứ ba, chỗ vốn phải là chữ ‘thành’ (誠) trong câu gốc, Chu Thành Nghĩa đã đổi thành chữ ‘thành’ (成) trong ‘thành công’.”
Những chữ này phân tán ở các góc khác nhau trong sách, cách nhau tới mấy trang. Nếu không có người cầm nguyên bản đối chiếu từng chữ từng câu, quả thực rất khó nhìn ra sự khác biệt.
Nguyên bản Trần Tích cho rằng Chu Thành Nghĩa có thể sẽ dùng Tàng Tự Pháp, Tự Nghiệm Pháp, Phiên Thiết Pháp, hoặc Tích Tự Pháp, đây đều là những phương pháp đã từng được người khác sử dụng trong lịch sử.
Thế nhưng sau khi phân tích một hồi, hắn lại phát hiện, đối phương đã dùng một phương pháp còn đơn giản hơn.
Lâm Triều Thanh cầm qua hai quyển sách so sánh, quả nhiên như lời Trần Tích nói. Lông mày hắn hơi giãn ra: “Thông tin hoàn chỉnh được truyền đi trong sách này là gì?”
Trần Tích nói: “Vì thời gian vội vàng, ta không thể đối chiếu hoàn toàn cả quyển sách, hiện tại chỉ lấy được một tin tức, việc thành, Ti chủ sẽ gặp ngươi.”
“Ti chủ!” Trong mắt Vân Dương bỗng nhiên tuôn ra tinh quang: “Ngươi chắc chắn trong thông tin hắn nói là Ti chủ? Ta vốn tưởng chỉ là một Ti tào đến đã ghê gớm rồi, không ngờ lại là Ti chủ của Quân Tình Ti đích thân đến Lạc Thành!”
Kiểu Thỏ ngưng trọng nói: “Phải mau cho người truyền tin này về kinh thành. Có thể khiến Ti chủ của Quân Tình Ti đích thân xuôi nam, tất nhiên là chuyện thiên đại... Đám tôn tử Lưu gia này rốt cuộc muốn làm gì mà có thể đổi được sự tín nhiệm của Quân Tình Ti như vậy?”
Bầu không khí xơ xác tiêu điều trong trang viên bỗng nhiên dịu đi, Trần Tích thậm chí cảm giác tất cả mọi người đều thở phào một hơi thật dài.
Lâm Triều Thanh thu đao vào vỏ, Kiểu Thỏ cũng dùng ngón cái vuốt qua trán mình, vết cắt kia trong nháy mắt liền khép lại, không còn chút dấu vết.
Lâm Triều Thanh nhìn về phía Trần Tích, trầm ổn nói: “Thiếu niên lang, ở Mật Điệp Ti ngươi vẫn chỉ là một Diêu Chuẩn, ngay cả phẩm cấp cũng không có, không bằng đến Chủ Hình Ti của ta thì thế nào?”
Vân Dương: “Hửm?”
Kiểu Thỏ: “Hửm?”
Lâm Triều Thanh tiếp tục nói: “Ta biết đêm nay những manh mối và chứng cứ này đều là ngươi tìm ra, bằng năng lực của Vân Dương và Kiểu Thỏ thì tuyệt đối không thể. Với năng lực của ngươi, sau khi đến Chủ Hình Ti của ta, bảo đảm ngươi sẽ từng bước cao hơn.”
“Lâm Triều Thanh, trước mặt ta mà đào người, ngươi còn có liêm sỉ không?” Vân Dương gầm lên.
“Ở Mật Điệp Ti của ngươi, hắn chẳng qua chỉ là công cụ giúp các ngươi kiếm công lao. Đến Chủ Hình Ti của ta lại có thể vì hoàng thượng hiệu lực, vì giang sơn xã tắc hiệu lực.” Lâm Triều Thanh cười lạnh nói.
“Hắn là người của Mật Điệp Ti ta!”
“Hắn hiện tại còn chưa phải là người của Mật Điệp Ti ngươi. Nếu hắn đồng ý, đêm nay ta có thể viết tấu chương xin công cho hắn.” Lâm Triều Thanh nói: “Thế nào, hai vị có làm được không?”
Vân Dương và Kiểu Thỏ nhìn nhau, do dự không biết có nên từ bỏ công lao sắp tới tay hay không.
Lâm Triều Thanh cười lạnh: “Không bằng cứ để hắn tự chọn.”
Mọi người nhìn về phía Trần Tích, chỉ thấy vị thiếu niên này đứng giữa những ánh mắt, biểu cảm giấu dưới tấm vải xám che mặt.
Sau một hồi im lặng, lại nghe Trần Tích nói: “Đa tạ hảo ý của chỉ huy sứ, bây giờ ta vẫn muốn làm việc dưới trướng của Vân Dương và Kiểu Thỏ đại nhân hơn.”
Lâm Triều Thanh nói: “Thôi được, người có chí riêng. Nhưng nếu có một ngày ngươi đổi ý, tùy thời có thể đến nha môn của Chủ Hình Ti ở Lạc Thành tìm ta. Trong vòng hai tháng, ta hẳn sẽ luôn ở đó.”
“Đa tạ Lâm chỉ huy sứ.”
Trong lúc nói chuyện, lại nghe bên ngoài trang viên truyền đến tiếng ồn ào. Hóa ra là mấy trăm người của Lưu gia đã đổ tới, vây kín trước sau trang viên của Lưu Thập Ngư đến con kiến cũng không lọt!
Có người ở bên ngoài cao giọng hô: “Vân Dương đại nhân, kế ve sầu thoát xác này chơi rất hay, nhưng Lưu gia ta cũng không phải ăn cơm khô. Nếu không cho ta một lời công đạo, hôm nay ta nhất định sẽ báo thù cho lão thái gia! Sau này triều đình muốn chém đầu ta hay lưu đày ta đi Lĩnh Nam, Lưu Minh Hiển ta cũng không một lời oán thán!”
Tiếng nói vừa dứt, bọn hắn nghe thấy có người đang chất củi khô ở bên ngoài, rồi tiếng dội dầu loang loảng, mùi dầu gay mũi đập vào mặt!
Mọi người trong trang viên đưa mắt nhìn nhau.
Lần này, lại là Lâm Triều Thanh chủ động nói: “Lý Đại Bính, Lý Đại Pháo, hai ngươi dẫn người ra ngoài chặn đám người Lưu gia lại, không ai được phóng hỏa đốt nhà, nếu không giết không luận tội!”
Dứt lời, Lâm Triều Thanh nhìn về phía Trần Tích: “Chứng cứ định tội đám tôn tử Lưu gia ở đâu? Chúng ta làm sao xác định được thông tin của Chu Thành Nghĩa là truyền cho tôn tử Lưu gia?”
Chuyện đêm nay bắt nguồn từ cái chết của tôn tử Lưu gia trong đại lao, Mật Điệp Ti tuy đã tìm được tình báo quan trọng, nhưng quyển sách này chỉ có thể nói rõ Ti chủ của Quân Tình Ti sắp xuôi nam, làm sao chứng minh được Chu Thành Nghĩa muốn đem tình báo này truyền cho tôn tử Lưu gia?
Nếu không thể chứng minh, Lưu gia vẫn sẽ không từ bỏ.
Trần Tích giơ quyển sách trong tay lên, hỏi: “Các vị, Tứ Thư Chương Cú Kinh Chú tổng cộng có bao nhiêu thiên?”
Lâm Triều Thanh lạnh nhạt đáp: “Tổng cộng ba mươi chín thiên, mỗi thiên in thành một bản riêng, hợp lại là ba mươi chín bản.”
Trần Tích lại hỏi: “Vậy Vi Chính Đệ Nhị là thiên thứ mấy trong đó?”
Lâm Triều Thanh đáp: “Thiên thứ tám...”
Trần Tích gật đầu: “Không ai lại bắt đầu sao chép từ thiên thứ tám, nhất định là từ thiên thứ nhất, thiên thứ hai... lần lượt chép đến thiên thứ tám. Ta ở trong nhà của Chu Thành Nghĩa cũng không tìm thấy bản viết tay của bảy thiên đầu, cho nên hắn chắc chắn đã đem bảy thiên đầu đưa ra ngoài rồi. Nói cách khác, Chu Thành Nghĩa đã lấy cớ mượn sách, sao chép để truyền đi trọn vẹn bảy lần tình báo.”
Lâm Triều Thanh giật mình: “Chỉ cần tìm được bảy bản sao chép tay chữ viết của Chu Thành Nghĩa đó ở đâu, là có thể chứng minh ai đã tiếp nhận những tin tình báo này!”
“Không sai.” Trần Tích giơ quyển sách trong tay lên: “Đây chính là thiên thứ bảy Vi Học Đệ Nhất của Tứ Thư Chương Cú Kinh Chú mà ta vừa tìm thấy trong phòng của Lưu Thập Ngư. Xem bút tích thì hẳn là do chính Chu Thành Nghĩa viết. Dùng cái này là có thể định tội Lưu Thập Ngư.”
Lời Trần Tích nói chắc như đinh đóng cột, như sấm sét kinh thiên xé tan từng lớp sương mù đêm nay, chỉ rõ chân tướng cho tất cả mọi người.
Mọi người vào nhà tìm kiếm trên giá sách, Trần Tích thì tìm ở những nơi khác trong phòng. Khi hắn mở một cái tủ trong buồng trong, đột nhiên sững sờ.
Vừa mở tủ ra, luồng băng chảy đã yên lặng từ lâu trong cơ thể hắn lại một lần nữa trào dâng.
Trong tủ đặt mấy chiếc hộp gỗ, Trần Tích bất động thanh sắc mở ra, chỉ thấy hộp gỗ thứ nhất đựng hai chiếc vòng tay bạch ngọc, hộp thứ hai đựng một ít sổ sách, còn hộp thứ ba... bất ngờ lại đựng một củ Nhân Sâm!
Trần Tích nhìn ra sau lưng, đoạn lấy chiếc hộp này đặt lên bàn, định đưa tay chạm vào củ Nhân Sâm.
Còn chưa kịp chạm tới đã nghe giọng nói của Lâm Triều Thanh thản nhiên truyền đến: “Thiếu niên lang, bất kỳ tài vật nào trong nhà của tội quan đều không được động tới. Chủ Hình Ti chúng ta trông coi Mật Điệp Ti, chức trách quan trọng nhất chính là phòng ngừa các vị mật thám lợi dụng chức vụ để tư lợi. Hãy trả những vật đó về chỗ cũ, sau này tự có người do Nội tướng phái đến lục soát và ghi vào sổ sách.”
Trần Tích: “...”
Hắn còn tưởng rằng những kẻ chuyên lục soát nhà cửa, diệt khẩu như Mật Điệp Ti có thể tùy tiện thu giữ tài vật...
Khó trách lúc hắn mặc cả với Vân Dương, đối phương lại tỏ ra đau lòng như vậy, hóa ra là ngày ngày bị Chủ Hình Ti nhìn chằm chằm!
Trần Tích đứng trước bàn, ngón tay gõ gõ lên chiếc hộp, suy tư một lát rồi cuối cùng vẫn đặt hộp trở lại. Hắn quay về trước giá sách, tìm ra một quyển sách rồi tùy ý lật xem, sau đó lại nhét sách trở vào.
Lúc nà mọi người đã tìm ra đủ bảy thiên đầu của Tứ Thư Chương Cú Kinh Chú, xác định đều là bút tích của Chu Thành Nghĩa!
Vân Dương thở ra một hơi thật dài: “Thắng rồi! Chuyện của Lưu gia cuối cùng cũng kết thúc. Mặc kệ Lưu lão thái gia là tức chết hay bệnh chết, Mật Điệp Ti ta đều là phá án theo lẽ công bằng. Một công lớn!”
Lâm Triều Thanh thản nhiên nói: “Hy vọng lần sau ngươi không cần phải thắng may mắn như vậy, lần này là vận khí tốt, lần sau nếu gặp phải Hồ thị, Từ thị, Trần thị... chưa chắc đã có người bảo đảm cho ngươi đâu.”
Vân Dương cười lạnh: “Tạ ơn Lâm chỉ huy sứ nhắc nhở.”
Vân Dương buộc lại tóc, chỉnh lại nếp nhăn trên y phục, cuối cùng ôm lấy chồng sách đã được sắp xếp gọn gàng: “Đi thôi, mang chứng cứ ra để đám người Lưu gia câm miệng!”
“Chậm đã.” Lâm Triều Thanh lạnh như băng nói: “Không ai được mang theo tài vật rời khỏi nơi này, kiểm tra một chút.”
Vân Dương và Kiểu Thỏ lật ống tay áo của mình ra, rồi từ trên xuống dưới vỗ vỗ y phục, mất kiên nhẫn nói: “Chỉ có mấy đồng tiền này thôi, không mang theo đồ gì khác, chúng ta hiểu quy củ!”
Lâm Triều Thanh lại nhìn về phía Trần Tích.
Trần Tích bất đắc dĩ lật ống tay áo ra, cũng vỗ vỗ y phục: “Ta cũng không mang theo.”
“Rất tốt.”
Mọi người cùng nhau đi ra ngoài.
Đợi đến khi đám người ra tới cổng, đã thấy trong căn phòng vừa rồi, một con mèo đen từ trên xà nhà đứng dậy, duỗi người một cái.
Ô Vân nhẹ nhàng nhảy xuống xà nhà, tha ra củ Nhân Sâm mà Trần Tích vừa mới đặt lại trong tủ. Nó lại ngậm củ Nhân Sâm leo lên giá sách, đem quyển sách mà Trần Tích vừa lật xem cũng cùng nhau ngậm vào miệng.
Ô Vân lông xù đen nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có ai chú ý, nó lại một lần nữa bò lên xà nhà, chui qua một khe hở rồi biến mất vào màn đêm.