Thanh Sơn (Dịch)

Chương 4. Một Khắc Đồng Hồ

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Thán khích trung câu, Thạch trung hỏa, Mộng trung thân...

Giữa những âm thanh quanh quẩn không rõ, Trần Tích không biết mình đã bồi hồi trong bóng tối bao lâu, phảng phất như đã phiêu bạt một thế kỷ trong dòng sông băng, thủy chung không cách nào vén được màn sương mù trước mắt.

Nhưng bóng tối này lại phảng phất chỉ kéo dài trong một chớp mắt, ngắn ngủi tựa như tia lửa bắn ra khi đá lửa va vào nhau.

Trần Tích không cách nào khống chế thân thể của mình, chỉ có thể lắng nghe.

Tiếng gió, tiếng mưa, thậm chí có cả âm thanh của mái chèo khua trên mặt nước, phảng phất như có người đang dùng một chiếc thuyền nhỏ, chở hắn xuyên qua biển mây đen kịt.

Trần Tích muốn phá tan bóng tối, nhưng mọi thứ xung quanh lại sền sệt như nhựa đường, khiến hắn không tài nào thoát ra được.

Bên ngoài bóng tối, đột nhiên có giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Chu đại nhân, nếu không có gì chắc chắn, chúng ta đã chẳng đích thân tới cửa. Kể từ khoảnh khắc nhìn thấy chúng ta, hoặc là ngươi ngoan ngoãn phối hợp, giao mật báo của Cảnh triều tại Lạc Thành ra đây, hoặc là chúng ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết. Không có lựa chọn nào khác.”

Lại nghe một người nam tử trung niên phẫn nộ nói: “Ta không biết rốt cuộc mình đã phạm phải tội gì mà lại phiền hai vị đến phủ của ta đại khai sát giới! Ta cũng không quen biết mật thám Cảnh triều nào hết!”

Thanh âm nhẹ nhàng lúc trước lại vang lên: “Ngày hai bảy tháng trước, ngươi mở tiệc chiêu đãi Lý đại nhân, Tượng giám, tại Danh Trúc Uyển ở hẻm Bạch Y phía đông khu phường thị. Trong bữa tiệc, ngươi đã chuộc Thúy Hoàn cô nương từ Danh Trúc uyển về tặng cho hắn. Thế nhưng, Thúy Hoàn cô nương này lại chính là một mật thám của Cảnh triều, nàng ta đã khai ra ngươi rồi... Không cần ta phải nói tiếp chứ?”

“Thúy Hoàn cô nương là mật thám thì có liên quan gì đến ta? Trước đó ta và nàng ta chưa từng qua lại!”

“Ngươi muốn chứng cứ?”

“Đúng!”

Trong phòng, một nữ tử bật cười: “Mật Điệp Ti của ta giết một tên mật thám, từ khi nào lại cần phải có chứng cứ?”

Vị Chu đại nhân bị thẩm vấn không nói thêm lời nào nữa. Căn phòng lặng đi, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề.

Trong phòng đồ sứ vỡ nát đầy đất, kệ Bác Cổ dùng để trưng bày vật phẩm trang trí cũng vỡ vụn, trông như một đống phế tích.

Giữa đống phế tích, bảy tám cỗ thi thể nằm vặn vẹo, chỉ còn lại một người nam tử trung niên ngã ngồi trên mặt đất, tóc tai rối bời, dáng vẻ chật vật.

Đối diện hắn, một thanh niên mặc trang phục màu đen gọn gàng, thần thái ung dung đầy vẻ nghiền ngẫm. Cách đó không xa, một thiếu nữ áo đen với tư thế yểu điệu đang ngồi xổm trên ghế bành xem kịch.

Hai nam nữ áo đen này trông chỉ độ trên dưới hai mươi tuổi, vậy mà đã ra tay giết cả một phòng người.

Trong bóng tối, Trần Tích bỗng nhiên cảm giác, những lời này tựa như một bàn tay, tóm lấy bản thân đang chìm dần vào vực sâu, kéo ngược từ địa ngục trở về nhân gian.

“Chu đại nhân, ở Lạc Thành ngươi còn đồng liêu nào nữa không? Bây giờ không muốn nói thật cũng chẳng sao, chúng ta còn cả một đêm để từ từ hao tổn.” Người trẻ tuổi vừa cười vừa nói: “Lát nữa, chúng ta sẽ đưa gia quyến mà ngươi giấu ở hẻm Sài Mộc tới, xem lúc đó ngươi có chịu nói hay không...”

Ngay sau đó.

Một cỗ thi thể trong phòng bỗng nhiên ngồi bật dậy!

Hít!

Trần Tích đột ngột hít vào một hơi, giống như kẻ chết đuối vừa được cứu sống, tham lam hít thở. Tiếng hít thở của hắn vang lên đặc biệt chói tai trong sự tĩnh lặng, phá vỡ bầu không khí nặng trĩu trong phòng.

Trần Tích từ trên sàn nhà ngồi dậy, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn.

Hắn vô thức đưa tay sờ lên vết đâm bên hông mình, nhưng nơi đó lại chẳng còn gì nữa.

Nữ tử đang ngồi xổm trên ghế bành bỗng quay đầu lại: “A, Vân Dương, thủ pháp của ngươi lạ thật đấy, giết một người mà cũng không gọn gàng là sao?”

Vân Dương ngụy biện: “Không thể nào, chắc chắn là tim của hắn mọc lệch!”

“Lỡ tay thì cứ nhận là lỡ tay, không nhận nổi sao?”

“Vậy giờ làm sao?”

“Giết lại lần nữa chứ sao.”

Giờ phút này, trong lòng Trần Tích có quá nhiều nghi vấn: Vì sao mình lại trùng sinh, đã sinh ra ở nơi nào, liệu còn có thể tìm được đường về nhà không? Nếu ngay cả chuyện thần kỳ như trùng sinh cũng có thể xảy ra, vậy thì người thân liệu có thể gặp lại nhau không?

Hắn mở mắt: “Chờ một chút, ta có chuyện muốn nói...”

Vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, sự chú ý của tất cả mọi người đều bị thu hút qua đó.

Chỉ thấy hơn mười gã hán tử mặc trang phục màu đen giống hệt nhau, áp giải bảy tám người đi vào trong sân, trong đó còn có hai đứa trẻ tám, chín tuổi, một nam một nữ.

Thừa dịp này, Trần Tích nhanh chóng quan sát xung quanh: Căn phòng không lớn, bên trái là bàn đọc sách bằng gỗ lim, chính giữa là hai chiếc ghế bành và một cái bàn.

Sách vở, bút mực giấy nghiên rơi vãi tán loạn, một cảnh tượng bừa bộn.

Xuyên không rồi sao?

Đây là thế giới trong mộng mà Lý Thanh Điểu đã nói sao?

Hắn dường như đã xuyên vào thân thể của một người vừa mới chết, nhưng lại không biết thân phận của người chết lúc sinh thời là gì.

Trần Tích rất muốn dừng lại để suy nghĩ về tình cảnh của mình, nhưng nguy cơ trước mắt xảy ra quá nhanh, căn bản không cho hắn cơ hội suy tính.

Trong lúc hắn đang suy tư, hơn mười gã hán tử mặc đồ đen đã ấn gia quyến của Chu đại nhân quỳ xuống đất.

Một người trong đó ôm quyền bẩm báo: “Toàn bộ gia quyến mà Chu Thành Nghĩa giấu kín đã được đưa tới. Nữ tử này là người hắn chuộc thân từ hẻm Bạch Y mười năm trước, hai đứa trẻ là cốt nhục của hai người họ, một nam một nữ. Bên cạnh là quản gia và nha hoàn.”

Hơn mười gã hán tử áo đen này sắc mặt kiên nghị, sau lưng đều đeo một thanh trường đao có vỏ.

Vân Dương cười, ngồi xổm trước mặt nữ tử: “Vị phu nhân này, ngươi có biết Chu đại nhân là mật thám của Cảnh triều không?”

Nữ tử ôm chặt nam hài vào lòng, hoảng sợ lắc đầu: “Không biết, chúng ta không biết gì hết!”

Vân Dương rút một cây ngân châm mảnh dài từ trong tay áo ra, nhanh như chớp đâm vào ngực nữ tử. Nữ tử không kịp phát ra một tiếng động nào, liền ngã lệch sang một bên.

Đã tắt thở.

Trong sân vang lên một tràng tiếng khóc gào, quản gia khản giọng hỏi: “Lão gia, đây là có chuyện gì vậy lão gia?”

Chu Thành Nghĩa lại không trả lời, chỉ sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm một màn này.

Vân Dương nhìn hắn một cái, rồi lại ngồi xổm trước mặt một nha hoàn: “Ngươi có gì muốn nói với ta không?”

Nha hoàn lắp bắp: “Ta... lão gia nhà ta mỗi tháng chỉ về hai, ba lần, chúng ta muốn... muốn gặp hắn một lần cũng khó.”

Vân Dương lại đâm ngân châm tới.

Nha hoàn muốn tránh, nhưng cây ngân châm nhanh đến mức không thể nào tránh thoát, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó đâm vào ngực mình.

Trần Tích theo bản năng sờ lên ngực.

Vân Dương cứ thế giết một đường, mãi cho đến trước mặt nam hài, hắn cười híp mắt ngồi xổm xuống nhưng không nhìn tiểu tử, mà lại nhìn chằm chằm vào Chu Thành Nghĩa: “Tiểu tử, cha ngươi có từng nói gì với ngươi không?”

Sắc mặt Chu Thành Nghĩa khẽ giật: “Ninh triều các người dùng sách lễ lập quốc, lại muốn ngược sát một tiểu hài sao?”

Vân Dương cười lạnh một tiếng: “Mùa xuân năm nay, kỵ binh Cảnh triều xuôi nam, giết bao nhiêu dân chúng vô tội của Ninh triều ta, ta cần phải giảng thi thư lễ nghi với các ngươi sao? Mặt khác, năm ngoái ngươi mua một nữ đồng mười tuổi nuôi trong nhà, sau đó lại đem bọn chúng tặng cho Tri phủ Lạc Thành, chẳng lẽ đó không phải là hài tử? Chu đại nhân, còn không khai, nhi tử của ngươi sẽ phải chết đấy.”

“Cha, cứu ta!”

Thế nhưng, Chu Thành Nghĩa chỉ khẽ quay đầu đi, không nghe lời cầu cứu của hài tử.

Vân Dương huýt một tiếng sáo: “Lòng dạ ác độc như vậy, xem ra đã bắt được một đại mật thám cấp bậc Hải Đông Thanh trở lên. Để ngươi ẩn nấp dưới mí mắt chúng ta nhiều năm như vậy, thật đáng hổ thẹn.”

Phập.

Nam hài tắt thở ngã xuống.

Trần Tích yên lặng nhìn, đôi mắt của đứa bé kia còn chưa kịp nhắm lại, cứ trừng trừng nhìn hắn.

Gân xanh trên trán Chu Thành Nghĩa giật lên.

Lúc này, thiếu nữ tên Kiểu Thỏ đi đến trước mặt tiểu nữ, ngồi xổm xuống nói khẽ: “Vừa rồi mẫu thân ngươi chỉ ôm lấy đệ đệ ngươi, ngươi có thấy không?”

Tiểu nữ sợ hãi gật đầu.

Kiểu Thỏ lại nói: “Nếu ngươi chịu theo ta, gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta sẽ không giết ngươi.”

Nhưng tiểu nữ không đáp ứng, chỉ mờ mịt, hoảng loạn và sợ hãi nhìn cha mình.

“Cái thời buổi này, tiểu nữ mà yếu đuối sẽ phải chịu rất nhiều khổ,” Kiểu Thỏ cười cười, đoạn ôm tiểu nữ vào lòng: “Đừng sợ, nhanh thôi.”

Nàng rút một cây ngân châm giống hệt của Vân Dương từ trong kẽ tóc ra, tự tay đâm vào sau gáy tiểu nữ. Tiểu nữ lập tức mềm oặt trong vòng tay Kiểu Thỏ, không còn tiếng thở.

Con ngươi Trần Tích hơi co lại.

Vân Dương nhìn cảnh này mà chẳng hề để tâm.

Hắn đi tới trước mặt quản gia và Trần Tích còn sót lại: “Thiếu niên lang, vừa rồi coi như ngươi mạng lớn, nếu may mắn không chết thì cho ngươi thêm một cơ hội. Chúng ta chơi một trò chơi, ai trong hai người các ngươi mở miệng cung cấp tình báo trước, người đó sẽ được sống.”

Quản gia lập tức quỳ sụp xuống, vừa khóc vừa kể lể nước mắt nước mũi giàn giụa: “Hai vị đại nhân, ta nói, ngươi muốn biết gì ta đều nói hết! Xin hãy cho ta sống!”

Vân Dương vui vẻ: “Ta thích nhất là màn kịch bán chủ cầu vinh này!”

Trần Tích ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Ta không có tình báo, nhưng cho ta một chút thời gian, ta sẽ giúp ngươi tìm ra tình báo.”

Quản gia vội vàng thanh minh: “Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu học đồ ở y quán, có thể biết được tình báo gì chứ? Xin ngươi hãy nghe ta nói!”

Vân Dương nhìn về phía Trần Tích, vẻ mặt thản nhiên: “Tình báo của ngươi ta phải đợi một lúc, còn không chắc có hay không, cho nên rất xin lỗi... A ngươi!”

Trong lúc hắn đang trêu chọc, chỉ thấy Trần Tích bỗng nhiên lao về phía quản gia, đè chặt lão xuống đất.

Chỉ trong nháy mắt, một mảnh sứ vỡ không biết đã được Trần Tích giấu trong tay từ lúc nào, cứa qua cổ quản gia. Đáng tiếc hắn không có nhiều kinh nghiệm giết người, nhát đầu tiên lại không cắt trúng động mạch chủ.

Vân Dương và Kiểu Thỏ đều không ra tay ngăn cản.

Giữa cơn kinh hãi, quản gia nằm trên đất ra sức vung nắm đấm vào mặt Trần Tích, nhưng Trần Tích không hề né tránh, một lần nữa nắm chặt mảnh sứ vỡ cắt xuống.

Với nhát cứa cổ thứ hai này, động mạch chủ của quản gia cuối cùng cũng bị cắt đứt, máu tươi phun ra như suối.

Quản gia đã chết.

Trần Tích chậm rãi đứng dậy, khóe mắt hắn đã bị quản gia đấm rách, bàn tay cũng vì nắm mảnh sứ vỡ quá chặt mà bị cứa thương, máu tươi từng giọt rơi xuống mặt đất.

Đôi mắt Kiểu Thỏ khẽ sáng lên.

Vân Dương cũng tỏ ra hứng thú: “Ngươi rất muốn sống?”

Trần Tích thở dốc nói: “Ta không có tình báo, nhưng cho ta thời gian, ta sẽ tìm ra tình báo cho ngươi.”

“Ồ?” Vân Dương nhíu mày: “Được, nhưng ta chỉ cho ngươi một khắc.”