Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Vương tướng quân trầm giọng hỏi: “Xuân Hoa cô nương, có phát hiện gì không?”
Xuân Hoa đè nén giọng nghẹn ngào: “Không có...”
Nàng xoay người lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn Xà Đăng Khoa một cách khó tin, còn trong mắt Xà Đăng Khoa thì có mấy phần nghi hoặc, cũng có mấy phần nhẹ nhõm.
Vương tướng quân nhìn Xuân Hoa một cái, rồi lại nhìn Xà Đăng Khoa, giọng nói lạnh dần: “Mong rằng lần sau Xuân Hoa cô nương có chứng cứ xác thực rồi hãy gọi chúng ta. Quân chúng ta là hộ vệ của Vương gia, chứ không phải là tiểu bộ khoái đi tìm gà tìm chó. Đi.”
Đám thị vệ định đi, lại không ngờ Diêu lão đầu đã chặn trước mặt bọn họ, hờ hững nói: “Xin lỗi đi.”
Vương tướng quân im lặng một lát, quay đầu nhìn về phía Trần Tích: “Xin lỗi, đã đắc tội nhiều!”
Trần Tích chậm rãi nói: “Phiền Vương tướng quân ra ngoài cửa làm sáng tỏ giúp ta một chút, nếu không hàng xóm láng giềng sau này sẽ không qua lại với ta nữa.”
Vương tướng quân lắc đầu: “Việc này ta làm không được. Đi!”
Thị vệ của vương phủ đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
.Xuân Hoa nhìn Xà Đăng Khoa, muốn nói lại thôi, cuối cùng vành mắt đỏ hoe quay người rời đi: “Ngươi muốn hại chết ta!”
“Chậm đã!” Trần Tích nói.
Xuân Hoa dừng bước lại, quay người nhìn về phía Trần Tích, có chút e ngại nói: “Ngươi muốn làm gì? Ta cũng không muốn, nhưng ta không có cách nào.”
“Mượn một bước nói chuyện.”
Trần Tích dẫn Xuân Hoa đến cửa, nhẹ nhàng nói: “Trở về phiền nói với Tĩnh phi, ta và nàng vốn không cần phải trở thành kẻ thù. Lưu Thập Ngư không phải do ta giết, cũng không phải do Mật Điệp Ti giết, mà là bị Lưu gia diệt khẩu. Nếu lần trước ta có thể giúp nàng tìm ra chiếc ly pha lê Duyên Bối, vậy thì lần này cũng có thể giúp nàng báo thù. Trở về đi, mang câu nói này đến, ngươi chắc sẽ không sao đâu.”
Xuân Hoa ngẩn người, rồi quay người rời đi.
Trần Tích đứng trước cửa y quán, nghe những lời bàn tán xung quanh, nhìn bóng dáng Xuân Hoa rời đi.
Trời chiều lặn về phía tây, ánh hào quang màu đỏ cam từ trên người hắn từng chút một rút đi, mãi cho đến khi bị màn đêm bao phủ.
Mật Điệp Ti, Quân Tình Ti, Tĩnh phi, Vân Phi, mỗi một người trong số họ đều là những quái vật khổng lồ trên thế gian này, dường như chỉ cần giơ tay là có thể nghiền nát hắn.
Vận mệnh của Trần Tích không nằm trong sự khống chế của chính mình, khi mới đến, hắn chỉ có thể sinh tồn trong những khe hẹp.
Nhưng hôm nay trước mặt Trần Tích cũng có một bàn cờ, hắn nhẹ nhàng hạ một quân cờ ở góc Xuân, có lẽ không định được thắng bại, nhưng hắn đánh cờ luôn đi những nước cờ hiểm, trước nay chưa từng đi những nước cờ tầm thường.
Trần Tích trở lại trong y quán, đã thấy Diêu lão đầu đang lườm Xà Đăng Khoa: “Cánh cứng rồi sao? Quỳ xuống!”
Xà Đăng Khoa thành thật quỳ trên mặt đất, khóc lóc nước mắt nước mũi giàn giụa: “Sư phụ, ta cũng không ngờ lại như thế này. Xuân Hoa nói là Tĩnh phi bảo nàng làm vậy, nếu không đêm nay sẽ giết nàng. Xuân Hoa nói với ta, chỉ cần giấu một hạt châu vào trong quần áo của Trần Tích, đuổi Trần Tích ra khỏi thái y quán là được. Nàng đã lấy hết tất cả tiền tiết kiệm nhiều năm của mình ra, nói là muốn đền bù tổn thất cho Trần Tích, để Trần Tích rời y quán cũng có thể làm một món buôn bán nhỏ.”
Nói xong, Xà Đăng Khoa từ trong ngực móc ra ba thỏi bạc, hai chiếc trâm cài tóc bằng bạc, hai chiếc vòng tay bạc, và ba mươi sáu đồng tiền.
Diêu lão đầu quay đầu nhìn về phía Trần Tích: “Đây là chuyện của ngươi, ngươi nói thế nào?”
Trần Tích đứng lặng yên.
Xuân Hoa vốn có thể cho mười lạng bạc, năm mươi lạng bạc, hoặc năm trăm lạng bạc trắng, nhưng lại cố tình cho ba mươi lạng bạc lẻ ba mươi sáu đồng tiền, bởi vì Xuân Hoa chỉ có bấy nhiêu.
Nhưng hắn có thể tha thứ sao? Không thể tha thứ.
Trần Tích biết trong thời đại này, những cô nương như Xuân Hoa không có lựa chọn nào khác.
Nếu nàng không làm, Tĩnh phi thật sự sẽ giết nàng.
Nhưng nếu hắn thật sự bị mưu hại, kết cục chẳng lẽ chỉ đơn giản là bị đuổi ra khỏi thái y quán sao?
Không, hắn nhất định sẽ bị Xuân Dung mang theo đám nữ tỳ khỏe mạnh đánh chết bằng trượng.
Trần Tích vốn tưởng rằng hắn có thể coi y quán như nhà của mình, các sư huynh đệ cũng có thể trở thành người nhà, nhưng hiện thực vĩnh viễn sẽ không diễn ra theo dự đoán của ngươi.
Điều tồi tệ nhất của thế giới này chính là ở chỗ, nó sẽ không vì ngươi là người tốt mà bỏ qua cho ngươi.
Trần Tích cũng không phải người tốt.
Hắn nhặt hết bạc, vòng tay, trâm cài, đồng tiền trên mặt đất lên: “Những thứ này ta nhận, nhưng Xà sư huynh, ngươi và Xuân Hoa mỗi người nợ ta một mạng. Lúc nào ta bảo ngươi trả thì ngươi phải trả, được không?”
Xà Đăng Khoa điên cuồng gật đầu: “Được! Được!”
Trần Tích quay người trở lại chính đường của y quán, Lưu Khúc Tinh nhìn bóng lưng của hắn, muốn nói lại thôi, chỉ cảm thấy bây giờ nói gì cũng vô dụng.
Diêu lão đầu cúi đầu nhìn Xà Đăng Khoa đang quỳ: “Đồ bị nữ nhân mê hoặc, vào trong nhà quỳ đi, đừng có ở đây làm chướng mắt. Trần Tích tuy không truy cứu, nhưng nếu còn có lần sau, y quán này cũng không chứa nổi ngươi.”
...
...
Ban đêm, y quán Thái Bình lại trở nên yên tĩnh, phảng phất như ban ngày chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trần Tích đứng sau quầy, chống cằm.
Ô Vân từ trong bóng tối đi ra, nhẹ nhàng nhảy lên quầy ngồi xuống, rồi phun ra một viên trân châu tròn trịa trong lòng bàn tay Trần Tích.
Nó meo một tiếng: “Đừng buồn, đừng giận.”
Trần Tích giấu viên trân châu vào trong tay áo: “Ta không buồn, cũng không giận. Buồn bã và phẫn nộ là một loại cảm xúc vô dụng của kẻ yếu... Nói chuyện gì vui đi, tính sổ sách thôi!”
“Ta hiện tại đã thắp sáng được mười sáu ngọn đèn dầu, cảm giác đánh mật thám không thành vấn đề. Hôm nay lúc bị thị vệ của vương phủ giam cầm, ta cảm giác mình hoàn toàn có thể thoát khỏi họ. Cũng không biết thắp sáng bao nhiêu ngọn đèn dầu mới có thể đánh thắng được Ti Tào, Lâm Triều Thanh, Vân Dương và Kiểu Thỏ...”
“Viên trân châu bây giờ không thể bán được, sau này đến những thành thị khác rồi hãy ra tay. Lúc trước ở Bách Lộc Các mua sáu củ nhân sâm, một củ trả lại cho Diêu lão đầu, còn lại năm củ tổng cộng tốn một trăm chín mươi lăm lạng bạc... Tính cả năm mươi lạng bạc dưới gầm giường, và cả tiền đền bù của Xuân Hoa, chúng ta còn lại tám mươi lăm lạng bạc, một trăm hai mươi mốt đồng tiền.”
Ô Vân nghi hoặc: “Có thể mua được bao nhiêu con gà quay?”
Trần Tích tính toán nửa ngày cũng không tính ra: “Tóm lại là rất nhiều! Lúc mua nhân sâm, tên Ti Tào đó thật sự là không bớt một chút nào. Ngươi nói xem ta có nên nghĩ cách chen chân vào vị trí Hải Đông Thanh của Quân Tình Ti ở Lạc Thành, rồi đến Bách Lộc Các làm chưởng quỹ không? Vừa hay ta học Trung y, chuyên ngành cũng phù hợp...”
Nếu có thể chưởng quản Bách Lộc Các, cho dù hắn không tham ô tài vật cũng có thể mua được nhân sâm với giá nhập hàng!
Lúc này, Ô Vân vểnh tai lên.
Nó nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng mà lộn xộn, đang có mấy người đang lại gần y quán.
“Trần Tích, có người đến, mấy người lận!”
Phù, Trần Tích thổi tắt ngọn đèn dầu, nhẹ nhàng đi ra sau cánh cửa nghe ngóng.
Sẽ là ai?
Mật Điệp Ti của Ninh triều hay là Quân Tình Ti của Cảnh triều?
Hay là Tĩnh phi chưa từ bỏ ý định, lại sai người đến giết mình?
Đây cũng là tình cảnh của người có nhiều thân phận, khi có người đến ám sát, thậm chí Trần Tích không cách nào phán đoán được rốt cuộc là ai ra tay.
Thế nhưng chưa kịp y nghĩ rõ ràng, lại nghe sân sau truyền đến âm thanh: “Nhanh lên, động tác nhẹ một chút!”
Trần Tích bỗng nhiên quay đầu, qua hành lang nối giữa chính đường và sân sau nhìn lại, đã thấy một bóng người cao lớn lật vào trong sân!
Bị bao vây!
Hắn ra hiệu cho Ô Vân nấp trong bóng tối, còn chính mình thì từ sau quầy rút ra một con dao ngắn dùng để cắt thuốc, lặng lẽ che giấu rồi đi qua.
Lòng bàn tay Trần Tích hơi hơi đổ mồ hôi.
Trước sau hơn mười người bao vây, hùng hổ như vậy mà vây giết, cũng không phải là thứ hắn có thể ứng phó.
Nhưng Trần Tích chưa kịp đến sân sau, liền trông thấy trên bức tường rào ngăn cách giữa y quán và vương phủ, lại leo lên một tiểu hòa thượng!
Đầu của tiểu hòa thượng dưới ánh trăng bóng loáng, đang vất vả lật vào trong tường viện. Mà người đã trèo qua được kia, Trần Tích nhìn kỹ lại, không phải là vị thế tử tiên y nộ mã của Tĩnh Vương phủ sao?
Trong lúc kinh ngạc, trên con phố An Tây ngoài cửa y quán truyền đến âm thanh: “Mọi người an tâm chớ vội, thế tử sẽ ra ngay!”
Trần Tích quay đầu nhìn cửa chính, rồi lại nhìn thế tử và tiểu hòa thượng trong sân, và cả người đang leo tường tới... Bạch Lý quận chúa.
Trần Tích: A?
Nửa đêm nửa hôm, hắn còn tưởng Tĩnh phi phái hơn mười người đến ám sát mình, lại không ngờ lại nhầm lẫn tai hại.
Trần Tích một bàn tay đập vào đầu trọc của tiểu hòa thượng, tức giận nói: “Này, các người làm gì vậy?”
Lời này vừa nói ra, tiểu hòa thượng và thế tử đều giật nảy mình. Bạch Lý quận chúa đang leo tường vội vàng rụt đầu về, một lát sau mới lại lén lút thò đầu ra, nhìn quanh sân sau của y quán.
Dưới ánh trăng, Trần Tích tay cầm dao, thiếu nữ xinh đẹp len lén nhìn qua tường, thế tử và tiểu hòa thượng thì chột dạ như làm tặc. Chẳng ai ngờ được mọi người lại có thể gặp nhau như vậy.
Tựa như lúc bắt đầu của tất cả các câu chuyện, sự gặp gỡ giữa người với người thường có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Trần Tích nhướng mày hỏi: “Thế tử, nửa đêm nửa hôm, trèo tường nhà người khác như vậy không tốt lắm đâu?”
Thế tử nghi hoặc: “Ngươi biết ta sao?”
Trần Tích cười lạnh: “Biết chứ, lúc ngươi còn nhỏ, ta còn từng ôm ngươi đấy.”
Thế tử: “...”
Chu Bạch Lý đang len lén trên đầu tường cười ha hả: “Ca, hắn châm chọc ngươi đấy.”
“Nhỏ giọng một chút.” thế tử quát khẽ: “Đừng có gọi thị vệ đến!”
Thế tử nhìn tên học đồ y quán trước mặt cũng không tức giận, cười hì hì định đến khoác vai, nhưng khi nhìn thấy con dao ngắn trong tay Trần Tích thì lại tức giận lùi về: “Là thế này tiểu huynh đệ, ngươi cũng biết chúng ta là ai rồi đấy. Vương phủ ban đêm có lệnh giới nghiêm, không cho phép tự do ra vào, cho nên chúng ta mượn đường của y quán các ngươi một chút. Yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm hư hại bất kỳ tài vật nào!”
Vương phủ có lệnh giới nghiêm?
Trần Tích chưa từng nghe nói qua, nhưng hắn kết hợp với lời nói ban ngày của thế tử, lão gia tử quản rất nghiêm, có lẽ lệnh giới nghiêm này là đặc biệt nhằm vào thế tử và các quận chúa.
Cho nên đối phương đối với cửa chính của vương phủ không đi, lại cố tình trèo tường của y quán.
Trong lúc suy tư, tiểu hòa thượng nương theo ánh trăng dò xét Trần Tích, đôi mắt lập tức sáng lên: “Hóa ra là ngươi, ngươi ở trong y quán này sao?”
Thế tử nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi quen nhau sao?”
Tiểu hòa thượng cười nói: “Quen chứ, ban ngày đã gặp qua rồi, là một người vô cùng lợi hại. Nguyên bản còn định thỉnh giáo một chút, hắn lại biến mất trong biển người không thấy.”