Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Sáng sớm, Diêu lão đầu trở dậy khỏi giường, chậm rãi đi ra sân nhỏ.
Vại nước đã đầy, sân nhỏ cũng đã được quét sạch sẽ, nhưng lại không thấy bóng dáng Trần Tích đâu.
Diêu lão đầu ngẩng đầu nhìn con quạ đen trên cây hạnh, con quạ bèn dùng cánh chỉ ra ngoài cửa.
Ánh mắt của lão xuyên qua hành lang nhìn ra ngoài y quán, liền thấy Trần Tích đang cầm một cây chổi trúc thật dài, quét sạch con đường đá nhỏ trước cửa.
Hôm qua là tết Trùng Cửu, trên phố An Tây đầy đất thù du và rác rưởi, chỉ có trước cửa y quán Thái Bình là sạch sẽ tinh tươm.
Lão nghi hoặc hỏi: “Tên tiểu tử này dậy từ giờ nào thế?”
Con quạ kêu lên một tiếng.
“Giờ Dần ba khắc? Thật đúng là dậy còn sớm hơn cả gà.” Diêu lão đầu nhìn quanh bốn phía: “Làm việc gọn gàng như thế, muốn đánh cho hắn một trận cũng khó tìm ra lý do.”
Con quạ lại kêu lên một tiếng.
Diêu lão đầu gật đầu: “Quả thực hắn rất hiểu chuyện... Ngươi cũng không cần phải tìm cách khác để khen hắn nữa, trong lòng ta tự biết.”
Lão đi tới cửa, liếc mắt thấy Trần Tích bèn nói: “Tiểu tử ngươi chịu khó đến mức làm ta có chút hoảng hốt. Hôm nay cũng không phải đến lượt ngươi làm việc, sao lại làm hết cả rồi?”
Trần Tích chống cây chổi trúc to lớn, cười nói: “Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, dù sao cũng là nhà của mình, quét sạch sẽ cũng thấy khoan khoái hơn.”
Diêu lão đầu nghi ngờ đánh giá Trần Tích: “Tiểu tử ngươi hôm qua còn khách sáo với ta, sao hôm nay lại chủ động lôi kéo làm quen rồi?”
Trần Tích đáp: “Cũng nên có chút thay đổi mới.”
Diêu lão đầu im lặng hồi lâu: “Chuyện của Xà Đăng Khoa, ngươi có tính toán gì?”
Trần Tích một bên quét dọn, một bên đáp lại:
“Cũng không thể thật sự giết hắn được... Sư phụ, ngươi có cảm thấy Xà sư huynh là người xấu không?”
“Không phải.”
“Đúng vậy, ngươi cũng cảm thấy hắn không phải người xấu.” Trần Tích thở dài một tiếng: “Ta đương nhiên sẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng, nhưng để ta thật sự giết hắn, cũng chưa chắc đã hạ thủ được.”
Diêu lão đầu bình tĩnh nói: “Ngươi không phải người tốt, cũng không phải người xấu. Người như ngươi ở trên giang hồ này chưa hẳn đã sống được lâu. Có lẽ môn truyền thừa Sơn Quân này sẽ bị đoạn tuyệt trong tay ngươi.”
Đang nói chuyện, cuối phố An Tây truyền đến tiếng vó ngựa.
Diêu lão đầu và Trần Tích quay đầu nhìn lại, bất ngờ thấy một cỗ xe ngựa đang tốc độ cao chạy tới.
Xe ngựa đến trước cổng y quán, Bạch Lý quận chúa, tiểu hòa thượng và thế tử lần lượt nhảy xuống.
Trên mặt thế tử còn dính mấy vết son phấn, người đầy mùi rượu.
Ba người cúi đầu liền chạy vào trong y quán Thái Bình, lúc chạy vẫn không quên chào hỏi
Diêu lão đầu: “Diêu thái y, buổi sáng tốt lành!”
“Diêu thái y, buổi sáng tốt lành!”
Bạch Lý quận chúa chạy được một nửa, không ngờ lại ngoặt trở về, nhét một cái bọc giấy dầu vào tay Trần Tích: “Cho ngươi, đã hứa rồi đó, đi đây!”
Chỉ thấy ba người vội vàng hấp tấp, lảo đảo đi vào sân sau.
Thế tử hô: “Tiểu hòa thượng, lần này đổi lại ngươi đạp ta lên... A, không cần nữa!”
Thế tử nhìn dưới bức tường kia, chẳng biết từ lúc nào lại có thêm một chiếc thang con.
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Phí qua đường đúng là không uổng phí, tên tiểu tử này cũng biết điều thật, xem ra cũng là bằng hữu giang hồ!”
Bạch Lý quận chúa quay đầu nhìn thoáng qua Trần Tích trên đường, đoạn quay người trèo thang vào trong vương phủ: “Nhanh lên, nhanh lên, buổi học sáng của Vương tiên sinh sắp bắt đầu rồi.”
Diêu thái y kinh ngạc nhìn ba người này lộn vòng vào vương phủ, quay đầu nhìn về phía
Trần Tích: “Cái thang là ngươi đặt sao?”
Trần Tích gật đầu: “Ta thu tiền của bọn hắn, nên cung cấp chút thuận tiện.”
Diêu thái y mặt không biểu cảm: “Y quán Thái Bình có ngươi, thật sự là càng ngày càng không yên ổn.”
Lúc này, lại nghe cuối phố An Tây truyền đến tiếng mắng say khướt: “Trong hẻm Hồng Y toàn là một lũ bạc bẽo, lúc có tiền thì gọi ta là Cẩu gia, lúc không có tiền thì gọi ta là Lương Cẩu. Trước đây chẳng qua là ba lần không đưa bạc mà đã đuổi ta ra ngoài! Bây giờ ta mang theo thế tử đến, bọn chúng còn không phải cúi đầu khom lưng sao?”
Một giọng nói khác nặng nề xen vào: “Ca, ngươi vốn tên là Lương Cẩu Nhi, người ta cũng không có gọi sai.”
“Thế tử cũng thật là, bọn hắn ngồi xe ngựa về mà cũng không biết mang theo chúng ta. Còn nữa, cũng không biết sắp xếp cho ta một chỗ ở.”
Lương Miêu Nhi kìm nén sự buồn phiền: “Ca, ngươi cứ thật sự ở Lưu gia làm việc không được sao, người ta cho rất nhiều.”
“Vậy không được... Ta đây có ba điều không giúp: Uống rượu, trộm cắp, giở trò gian xảo thì không giúp, thiến đảng không giúp, kẻ đối đầu với thiến đảng cũng không giúp... Lũ lão tiểu tử đó lòng dạ đen tối, ra tay còn đen tối hơn, ta không đấu lại được chúng nó.”
Trần Tích quay đầu nhìn lại, rõ ràng là gã mập Lương Miêu Nhi đang cõng Lương Cẩu Nhi.
“Sư phụ, ngươi có quen biết Lương Cẩu Nhi không?” Trần Tích tò mò hỏi.
“Biết.” Diêu lão đầu cười nhạo một tiếng: “Người giang hồ xưng là Thu Phong đao khách, chính là Lương Cẩu Nhi đó.”
“Thu Phong đao khách? Vì hắn luyện là Thu Phong đao pháp sao?”
“Không, bởi vì hắn thích khắp nơi moi tiền.”
Trần Tích: A?
“Sư phụ, Lương Cẩu Nhi là hành quan sao? Vì sao hắn lại phải phụ thuộc vào Lưu gia?” Trần Tích tò mò hỏi.
“Tu hành chú trọng tài, lữ, pháp, địa. Giống như ngươi tu hành cần nhân sâm, người tu võ cũng cần dược vật để rèn luyện bản thân.” Diêu lão đầu bình tĩnh nói: “Trên đời này, phần lớn các môn phái tu hành đều như vậy, đốt tiền như nước chảy. Không có chỗ dựa thì tự mình không luyện nổi đâu.”
“Lương Cẩu Nhi đã lợi hại như vậy, vì sao không đi cướp của Lưu gia?” Trần Tích hỏi.
Diêu lão đầu cười nhạo: “Tài nguyên thiên hạ đều nằm trong tay quan gia, thế gia, Đạo gia và Phật gia, một số ít thì tản mát trong các tông môn như La Thiên Tông. Lương Cẩu Nhi dù có lợi hại đến đâu cũng không chống nổi một lần xung phong của ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ. Lưu gia ở đại doanh Dự Châu nuôi hơn bốn vạn tinh nhuệ, chỉ nghe theo chỉ thị của một mình Lưu Các Lão... Lương Cẩu Nhi có mấy cái đầu mà dám đi cướp của Lưu gia?”
Lương Miêu Nhi đã cõng Lương Cẩu Nhi đến gần.
Lương Cẩu Nhi say khướt mở mắt ra, chỉ vào y quán Thái Bình nói: “Chúng ta ở đây đi, chỗ này gần thế tử, lúc hắn ra ngoài chơi chắc chắn sẽ mang ta theo!”
Lương Miêu Nhi ngượng ngùng nhìn về phía Diêu lão đầu: “Xin lỗi, ca ta nói sảng đấy.”
“Ta không nói sảng!” Lương Cẩu Nhi quần áo không chỉnh tề từ trên lưng Lương Miêu Nhi nhảy xuống, tùy tiện định xông vào trong y quán.
Diêu lão đầu đưa tay ngăn hắn lại: “Chậm đã.”
Lương Cẩu Nhi mở mắt, loạng choạng đánh giá Diêu lão đầu, một lúc sau kinh ngạc nói: “Diêu thái y... người quen cũ sao, vậy thì càng tốt rồi, chúng ta ở nhà của Diêu thái y!”
Diêu lão đầu im lặng không nói.
Trần Tích có chút khẩn trương.
Hắn đã từng thấy Lương Cẩu Nhi xuất đao, một nhát đao kỳ diệu đến đỉnh cao, chớp mắt đã cắt đôi chiếc nón rộng vành của Lâm Triều Thanh, không thừa không thiếu một phân.
Hắn có chút lo lắng một hành quan như vậy sau khi bị sư phụ từ chối sẽ hung hăng càn quấy, vạn nhất làm bị thương sư phụ thì không hay.
Thế nhưng chưa kịp Trần Tích nghĩ ra phải làm sao, đã thấy Diêu lão đầu liếc nhìn Trần Tích, sau đó chậm rãi nói với Lương Cẩu Nhi: “Ở trong y quán cũng không phải là không được, nhưng ngươi phải dạy đồ đệ của ta luyện đao. Dạy cho tốt, y quán Thái Bình không chỉ cho các ngươi ở mà còn bao cơm cho các ngươi.”
Trần Tích ngẩn người.
Đây là vị sư phụ keo kiệt của mình sao?
Lương Cẩu Nhi cười đùa trêu chọc: “Diêu thái y, ngươi mở y quán, đồ đệ của ngươi học đao làm gì? Chẳng lẽ là gần đây buôn bán ế ẩm, định tạo ra bệnh nhân bị thương sao?”
Diêu lão đầu chậm rãi nói: “Ngươi cứ dạy thôi, còn lại không cần phải để ý.”
Chỉ thấy Lương Cẩu Nhi đột nhiên nghiêm túc hẳn lên: “Lão đầu, ta chẳng qua chỉ là uống nhiều quá chứ không phải uống say. Đao đạo của nhà họ Lương ta không truyền ra ngoài.”
Diêu thái y bình tĩnh nói: “Ta bảo ngươi dạy chính là đao kỹ, không phải Đao đạo của nhà ngươi.”
Lương Cẩu Nhi như có điều suy nghĩ, rồi cười ha hả: “Thành giao! Đi nào, Lương Miêu Nhi, chúng ta có chỗ ở rồi, vào trong tìm chút gì ăn trước đã! Không phải chỉ là dạy chút đao pháp thôi sao, dưới gầm trời này còn chưa có loại đao nào mà Lương Cẩu Nhi ta không dạy được!”