Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Thiệp mời màu đỏ thắm, được buộc bằng dây tua ngọc màu vàng sáng, bên trong viền hoa văn mây bạc, thêm mấy phần hào khí nhưng lại mất đi vài phần nhã khí của văn nhân.
“Vị thế tử này thật vô cùng thích mở tiệc đãi khách, hôm qua mới tổ chức một buổi văn hội, nay lại bày ra nữa.” Trần Tích cầm thiệp mời trở lại y quán.
Lưu Khúc Tinh lại gần: “Thiệp mời đẹp thật... Nhưng Xuân Hoa đưa thiệp mời cho ngươi, tốt nhất vẫn là đừng đi.”
Nói xong, hắn vô ý thức liếc nhìn Xà Đăng Khoa, đoạn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta không có ý gì khác đâu, chỉ là nhắc nhở Trần Tích có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Xà Đăng Khoa cúi đầu không nói một lời.
Lúc này Lương Cẩu Nhi cũng lại gần, hơi thở nồng nặc mùi rượu: “Là văn hội chiều nay sao... sao sáng nay mới gửi thiệp mời cho ngươi?”
Xà Đăng Khoa ồm ồm hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Lương Cẩu Nhi dương dương đắc ý giải thích: “Đương nhiên là có vấn đề. Bày yến tiệc rất chú trọng Tam Thỉnh. Lần mời thứ nhất là phải gửi thiệp mời trước yến tiệc ba ngày, lần mời thứ hai là vào buổi sáng cùng ngày bày yến, lần mời thứ ba là trước khi yến tiệc bắt đầu một canh giờ. Mời trước ba ngày gọi là mời khách, mời trong ngày thì gọi là bắt khách, chứng tỏ ngươi chẳng qua chỉ là kẻ góp vui cho buổi văn hội này mà thôi!”
“Phải.” Trần Tích gật đầu, nhưng cũng không để tâm.
Lương Cẩu Nhi lập tức nói bổ sung: “Loại yến tiệc bắt khách tạm thời này, ngươi mà đi ngược lại sẽ để người ta xem thường, không bằng ta thay ngươi đi đi!”
Trần Tích: “Bàn tính của ngươi gõ cả lên mặt ta rồi kìa.”
Hắn nhìn về phía Lưu Khúc Tinh và Xà Đăng Khoa: “Như Lưu sư huynh nói, lúc trước ta khám bệnh ở Vãn Tinh Uyển đã mạo phạm Tĩnh phi, lần này cần phải đi để hóa giải hiểu lầm với nàng ta. Các ngươi đừng đi, một mình ta đến là được rồi.”
Trong hậu viện trở nên yên tĩnh.
Lưu Khúc Tinh lòng sinh thoái ý, Xà Đăng Khoa lại tiến lên một bước: “Ta đi cùng ngươi, nếu thật sự có chuyện gì cũng tiện giúp đỡ một chút.”
Dứt lời, Xà Đăng Khoa còn quay đầu nhìn về phía Lưu Khúc Tinh: “Ngươi có đi không?”
Ánh mắt Lưu Khúc Tinh đảo tới đảo lui: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì... Ta chắc chắn sẽ đi, làm như chỉ có ngươi là trượng nghĩa vậy. Chẳng qua là ta không có quần áo đẹp đẽ để dự yến tiệc, người ta đều là văn nhân mặc khách, quan to hiển quý, ta cứ thế này mà đi thì khó coi biết mấy... Ta không phải kiếm cớ đâu, ta nói là chúng ta nên đi mua một bộ quần áo vào sáng nay, đi thì cũng phải cho tươm tất một chút.”
Xà Đăng Khoa nặng nề nói: “Ta không có tiền.”
Lưu Khúc Tinh khẽ cắn môi: “Ta cho ngươi mượn trước, tháng sau ngươi trả lại ta!”
Lương Cẩu Nhi ở một bên tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Ba huynh đệ cùng tiến cùng lui, ta lại thấy được khí chất giang hồ trên người các ngươi, khó được, khó được.”
Lương Miêu Nhi một lòng chỉ sợ Trần Tích không chịu học đao, vội vàng nói bổ sung: “Cứ theo ca ta luyện đao cho tốt, sau này trên giang hồ nói không chừng cũng sẽ có truyền thuyết về các ngươi.”
Thế nhưng Lương Cẩu Nhi lại cười đùa phá đám: “Miêu Nhi, lời này của ngươi không may mắn đâu. Trên giang hồ làm gì có truyền thuyết nào còn sống? Chết rồi mới có thể trở thành truyền thuyết. Thiếu niên lang, hiệp khí giang hồ này đã bị bẻ gãy sống lưng rồi, các ngươi đừng nghe đệ ta nói bậy.”
Lương Miêu Nhi xô đẩy Lương Cẩu Nhi vào nhà: “Ca, ngươi mau bớt lời đi!”
...
...
Buổi chiều giờ Thân, Lưu Khúc Tinh một thân trường sam màu xanh vừa vặn, tóc dùng khăn lưới buộc lại cho gọn gàng, đầu đội mũ hàng ngói, chân đi hài Trần Kiều.
Trần Tích đánh giá đối phương, bộ trang phục này lại bị Lưu Khúc Tinh gian manh mặc ra dáng một vị quan, nhất là chiếc mũ ô sa trên đầu đặc biệt phù hợp.
Xà Đăng Khoa ăn mặc đơn giản hơn một chút, giống như Trần Tích, trên đầu chỉ cài trâm, y phục cũng chỉ là một bộ áo vải mới mua.
Ba người đến cửa hông của vương phủ đưa thiếp mời.
Nữ tỳ khỏe mạnh thấy thiếp mời, lập tức cung kính dẫn đường, đi về phía Phi Bạch Hồ ở hậu hoa viên.
Trên đường, nữ tỳ dặn dò: “Khách mời chỉ được dạo chơi trong hậu hoa viên, chớ có tự tiện xông vào hậu trạch của nữ quyến.”
Lưu Khúc Tinh vội vàng đáp: “Ma ma yên tâm, chúng ta sẽ không đâu.”
Đi sâu vào trong hoa viên, ba người xa xa đã nghe thấy tiếng các văn nhân nhã khách giữa tiếng sáo trúc bàn luận trên trời dưới biển.
Một người cao giọng nói: “Theo ta thấy, kỵ binh của Cảnh triều không đủ gây sợ. Bây giờ đã vào thu, bọn chúng kéo dài đến giờ mà còn không phá được cửa ải Sùng Lễ, đã là người kiệt sức, ngựa hết hơi, ít ngày nữa chắc sẽ lui binh. Nếu thật sự muốn vượt ải, hỏa pháo và súng đạn của Đại Ninh ta cũng nhất định sẽ khiến bọn chúng không chịu nổi.”
“Không sai, nói đến nguy hại lớn nhất đối với giang sơn xã tắc không phải là Cảnh triều, mà là thiến đảng! Lần này nếu ta đỗ cao trong khoa cử, đến trước điện nhất định sẽ dâng sớ lên bệ hạ, trình bày rõ tệ nạn của việc thiến đảng tham gia vào chính sự!”
“Với đại tài của Lâm huynh, lần này thi hương nhất định có thể đỗ cao, trúng giải nguyên, lúc thi đình lại trúng Trạng nguyên!”
Giọng nói lúc trước vội vàng khiêm tốn: “Giải nguyên năm nay ngoài Trần Vấn Tông ra không thể là ai khác. Ba năm nay ở thư viện Đông Lâm, hắn chính là bảo bối trong lòng bàn tay của các tiên sinh.”
Lưu Khúc Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng là khoác lác thật, tên nào cũng không giải nguyên thì cũng là Trạng nguyên, có đủ cho các ngươi chia không?”
Chỉ thấy bên cạnh Phi Bạch Hồ đã bày mấy chục chiếc bàn trà, trên chiếu trúc, các văn nhân nhã sĩ đều ngồi trên mặt đất.
Cách đó không xa còn dựng sáu cái đình nghỉ mát nhỏ bằng gỗ. Đình nghỉ mát buông rèm che, ngăn cách ánh mắt của mọi người, xem ra là có nữ quyến ngồi trong đó.
Lưu Khúc Tinh nhỏ giọng hỏi nữ tỳ khỏe mạnh dẫn đường: “Xin hỏi ma ma, hôm nay còn có tiểu thư nhà nào tới không?”
Nữ tỳ trả lời: “Để cho đại nhân biết, có đến bảy, tám nhà quý nữ.”
Lưu Khúc Tinh được xưng là đại nhân, lập tức ưỡn thẳng lưng, rồi lại chỉnh lại y phục trên người, lúc này mới đến trước một chiếc bàn trà trống ngồi xuống.
Hắn thấp giọng nói: “Mẫu thân ta từng nói, bình thường lúc tổ chức loại văn hội này, các vị đại nhân đều sẽ để phu nhân của mình mang theo nữ nhi vừa đến tuổi đến, cách màn che xem có ứng cử viên nào vừa ý không. Nếu thật sự được người ta chọn trúng thì sẽ bớt đi mười năm đường vòng.”
Trần Tích cảm khái: “Lưu sư huynh, ngươi thật sự là không muốn đi một chút đường vòng nào cả.”
Bàn trà được bày thành ba hàng, dường như dựa vào thân phận cao thấp để quyết định ai ngồi giữa, ai ngồi sau.
Ba người sánh vai ngồi ở cuối cùng.
Xà Đăng Khoa nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của Xuân Hoa, còn Lưu Khúc Tinh thì lặng lẽ dùng ngón tay chọc chọc Trần Tích: “Xem đối diện hàng thứ nhất kìa, hai vị đích huynh của ngươi.”
Trần Tích nhìn lại, bất ngờ thấy Trần Vấn Tông đang ngồi ngay ngắn cùng mọi người bàn luận về chủ trương của mình, hy vọng triều đình mở rộng đường ngôn luận, chấn hưng lại trị.
Đối phương ngồi giữa đám người, dù cho xung quanh đều là văn nhân tài tử, cũng như một viên minh châu, có thể bị người ta liếc mắt một cái là chọn trúng.
Lại nhìn về phía bên kia đình nghỉ mát, hình như có mấy nữ nhi đang cách rèm nhìn về phía Trần Vấn Tông.
Lại nhìn một vị đích huynh khác, Trần Vấn Hiếu thì ngồi lệch đi, tầm mắt không biết lướt tới nơi nào. Lúc trước khi hắn ngồi trên lưng ngựa thì không cảm thấy có gì, lúc này lại bị Trần Vấn Tông làm cho lu mờ.
Đang đánh giá, tầm mắt của Trần Vấn Tông và Trần Tích giao nhau. Đối phương mỉm cười gật đầu ra hiệu, chỉ coi hắn là một vị khách bình thường cùng đến tham gia văn hội, cũng không quá để ý.