Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Trong sương mù sớm mai, khi gà vừa gáy sáng, một cỗ xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cổng y quán.
Bạch Lý vén rèm nhảy xuống xe, vươn vai một cái.
Nàng nhìn quanh bốn phía, lại không thấy bóng dáng gầy gò đang quét rác đâu.
Kỳ lạ, rõ ràng hôm qua lúc này, đối phương còn đang quét rác ở cửa, sao hôm nay lại không thấy?
Đang ngủ sao?
Lúc này, Lương Miêu Nhi cũng cõng Lương Cẩu Nhi chậm rãi nhảy xuống xe ngựa, đi vào trong y quán.
Lương Cẩu Nhi thân hình cao lớn, nhưng trên lưng Lương Miêu Nhi lại nhẹ như không có vật gì. Thường ngày hắn cõng đối phương đi hơn mười dặm mà vẫn như không có chuyện gì.
Lương Miêu Nhi thật thà cười, cáo biệt với thế tử và Bạch Lý quận chúa: “Thế tử, quận chúa, cảm tạ đã khoản đãi, ta mang ca của ta về ngủ trước đã.”
Thế tử cười khoát tay: “Đi đi, đi đi.”
Đợi đến khi Lương Miêu Nhi trở lại phòng ngủ của đám học đồ, Bạch Lý nhón chân nhìn vào trong phòng, vẫn không thấy bóng dáng của Trần Tích: “Kỳ lạ, tên lòng dạ hiểm độc đó đi đâu rồi?”
Trần Tích cũng không có ở y quán, hắn đang đi trên con đường đá xanh dẫn đến phường thị phía đông.
Hắn đi ở phía dưới, còn Ô Vân thì nhẹ nhàng nhảy vọt trên mái hiên bên cạnh.
Một người một mèo song hành, con mèo đen trên mái nhà tựa như một tinh linh đang lặng lẽ bảo vệ Trần Tích.
Phường thị phía đông đã náo nhiệt hẳn lên, hàng hóa từ nam chí bắc đều tập trung và phân tán ở đây, từng tốp phu khuân vác vạm vỡ khiêng bao tải, qua lại không ngớt.
Trần Tích tìm một quán ăn sáng nhỏ, ngồi xuống chiếc bàn gỗ nhỏ ngoài tiệm. Ô Vân nhẹ nhàng nhảy vào lòng hắn, giấu mình trong quần áo, chỉ thò cái đầu ra từ cổ áo.
“Trần Tích, bánh bao!”
Trần Tích cười, vẫy tay với tiểu nhị: “Tiểu nhị, hai lồng bánh bao thịt, một bát sữa đậu nành nóng!”
“Được rồi! Khách quan ngươi ngồi tạm một lát, bánh bao có ngay đây!”
Đợi đến khi bánh bao được mang lên bàn, tay phải Trần Tích cầm một chiếc bánh bao cắn một miếng lớn, tay trái thì cầm một chiếc khác đưa tới trước ngực, mặc cho Ô Vân gặm từng miếng.
Trần Tích ăn rất chậm, im lặng chờ đợi.
Ngay lúc hắn ăn xong cái bánh bao thứ hai, một vị khách trung niên bước vào tiệm tạp hóa sát vách: “Chủ quán, diêm tiêu bán thế nào?”
Chủ quán ngồi trong tiệm vắt chéo hai chân: “Ba trăm văn một đấu, trong vòng ba dặm có thể cho tiểu nhị vận đến nơi ngươi chỉ định... Khách quan, ngươi mua diêm tiêu làm gì?”
Vị khách hàng kia cười đáp: “Nhà ta làm đầu đóm, mỗi ngày đều không thể thiếu diêm tiêu. Nguyên bản mỗi ngày đều đến nhà lão Lý lấy hàng, nhưng không biết thế nào, sáng nay nhà lão lại không mở cửa. Chủ quán, ba trăm văn một đấu có chút đắt, có thể rẻ hơn chút không?”
Thế nhưng chủ quán một bên cắn hạt dưa vừa nói: “Mua hay không thì tùy.”
Vị khách hàng giận tái mặt, phất tay áo bỏ đi: “Ngươi làm ăn kiểu gì vậy, có biết nói chuyện không? Trong phường thị phía đông có rất nhiều nơi bán diêm tiêu, không phải là không mua được ở nhà ngươi!”
Chủ quán vắt chéo hai chân gặm hạt dưa, không thèm để ý: “Vậy ngươi đi nơi khác mà mua.”
Trần Tích nhìn vị khách hàng kia rời đi.
Ngay sau đó, một người trẻ tuổi ăn mặc như phu kéo thuyền trong quán ăn sáng, nhưng ngay cả cơm cũng không ăn, lập tức đặt đũa xuống, đứng dậy bám theo sau lưng vị khách hàng kia.
Hai bên cách nhau hơn mười bước, người trẻ tuổi theo dõi len lỏi trong đám đông, nhìn chòng chọc vào vị khách hàng.
Khi đi qua bên cạnh Trần Tích, hắn trông thấy lòng bàn tay phải của người trẻ tuổi có một lớp chai dày, đó là dấu vết chỉ có thể lưu lại do cầm binh khí quanh năm.
Trong lòng Trần Tích minh ngộ: Kim Trư đã ra tay.
Vị Kim Trư này còn thông minh và khiêm tốn hơn trong tưởng tượng.
Đối phương đã đoán được thứ mà Cảnh triều muốn có nhất chính là súng đạn, cho nên sau khi hắn đến Lạc Thành đã bất động thanh sắc bày bố cục, thu mua cửa hàng, sắp xếp mật thám giả trang thành thương nhân, truy xét mỗi một người muốn mua diêm tiêu!
Kim Trư ẩn mình trong bóng tối của Lạc Thành này như một con nhện, thừa dịp Quân Tình Ti của Cảnh triều lơi lỏng cảnh giác mà giăng ra một tấm lưới lớn.
Vân Phi giao ra súng ống đạn dược, hẳn là có người nội ứng ngoại hợp, trộm ra từ trong kho của Tượng Tác Giám.
Nếu Kim Trư đủ thông minh, e rằng đã bắt đầu kiểm kê kho hàng, cưỡng chế thu hồi những tang vật bị mất phi pháp... Không biết Vân Phi và Lưu gia có chịu nổi sự truy xét của Kim Trư hay không?
Quân Tình Ti của Cảnh triều và Lưu gia cuối cùng cũng đã nghênh đón đối thủ thật sự.
Trần Tích bất động thanh sắc cúi đầu ăn bánh bao.
Hắn và Ô Vân ăn hết trọn vẹn hai lồng bánh bao mới đứng dậy rời đi, một người một mèo đồng thời ợ một cái: “Thỏa mãn!”
Trần Tích đi trên phường thị phía đông, lúc đi ngang qua một cửa hàng kẹo, hắn nhanh chóng dùng khóe mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh: Chủ quán đang nghiêm túc bán đường đỏ, đường trắng, có người hầu của quan to hiển quý đến mua kẹo may mắn, đường trắng, cũng không có người theo dõi giám thị.
Quan sát rất lâu, Trần Tích đi đến trước gian hàng hỏi: “Chủ quán, đường đỏ và đường trắng bán thế nào?”
Chủ quán cười trả lời: “Khách quan, đường đỏ tám mươi văn một cân, còn đường trắng này thì mười lạng bạc một cân.”
Trần Tích nghẹn họng nhìn trân trối, đường trắng này quả thực vô cùng đắt!
Bất quá Trần Tích rất nhanh liền nghĩ thông suốt: Thời đại này, đại đa số gia đình vẫn dùng đường đỏ, mà phương pháp chế tác đường trắng đã là bí mật của các nhà, là thứ tuyệt đối không truyền cho người ngoài.
Bây giờ, chỉ có quan to hiển quý mới có thể ăn được đường trắng cao nhã, thuộc về hàng xa xỉ phẩm thực sự.
Trần Tích thầm nghĩ, hay là mình tự chế tác một ít đường trắng?
Không làm được.
Trong Thiên Công Khai Vật có ghi chép qua phương pháp dùng bùn đất tưới nước để tẩy màu, tức là đem nước bùn tưới lên đường đỏ, từ đó chế ra được đường trắng.
Nhưng trên thực tế, trong thời đại mà Trần Tích đã từng sống, chưa bao giờ có ai thành công phục chế lại phương pháp dùng bùn đất tưới nước tẩy màu, môn kỹ thuật này đã thất truyền.
Trần Tích móc ra một viên bạc vụn: “Chủ quán, mua một lạng đường trắng, chỉ cần một lạng.”
Hắn mang theo bọc giấy da trâu, lại mua một ống rượu Thiêu Đao Tử, đến đây, nguyên liệu chế tạo thuốc nổ đã đầy đủ.
Trần Tích đi lẫn trong đám đông, bây giờ hắn đã không còn giống như một người khách qua đường, mà càng giống một thiếu niên lang sinh ra và lớn lên ở Lạc Thành này, đang đi phường thị.
...
...
Ban đêm.
Thế tử và Bạch Lý quận chúa có lẽ đã chơi chán, hôm nay không tiếp tục trèo tường ra ngoài.
Trần Tích đợi đến khi tất cả mọi người đã ngủ say, lúc này mới lấy ống trúc chứa diêm tiêu ra đi vào chính đường.
Thế nhưng, bước đầu tiên để chế tạo thuốc nổ không phải là đơn giản đem diêm tiêu, lưu huỳnh, than củi trộn lại với nhau theo tỷ lệ, mà là tinh luyện nguyên liệu.
Đây cũng là lý do Trần Tích tin tưởng vững chắc, thuốc nổ của chính mình nhất định sẽ có uy lực lớn hơn thuốc nổ của Ninh triều: Ngành hóa chất của Ninh triều không đủ phát triển, e rằng căn bản không biết làm thế nào để tinh luyện những nguyên liệu này, chỉ có thể dựa vào phương pháp thô sơ.
Trần Tích mang tới một chiếc chén sành hơi lớn một chút, thận trọng đặt lên trên ngọn đèn dầu.
Ô Vân ngồi xổm trên quầy, nghiêng đầu, tò mò meo một tiếng: “Trần Tích, ngươi đang làm gì vậy?”
Trần Tích một bên chuẩn bị nguyên liệu, một bên đáp: “Trước khi trở thành một hành quan thật sự, chế tạo một ít thủ đoạn tự vệ... Ô Vân, thính lực của ngươi tốt, chỉ cần nghe thấy có người lại gần chính đường thì lập tức nói cho ta biết.”
Trần Tích biết, trên thế giới này e rằng tồn tại cả những đại hành quan ngay cả thuốc nổ cũng không sợ, ví như Bạch Long, Thiên Mã, Bệnh Hổ mà Kim Trư đã nói.
Đối phương chỉ cần tốc độ đủ nhanh, thuốc nổ của ngươi chưa kịp nổ tung đã có thể sớm né tránh.
Nhưng hắn cũng không cần phải liên hệ với những người này, thuốc nổ là đủ rồi.
Chẳng qua là đang lúc hắn chuẩn bị đổ diêm tiêu trong ống trúc vào chén sành... trong chính đường của y quán bỗng nhiên bay vào một con quạ!
Trần Tích và Ô Vân đồng thời cứng đờ, một người một mèo ánh mắt trao đổi nửa ngày cũng không hiểu ý nhau.
Ô Vân meo một tiếng: “Nó có thể sẽ đem những chuyện này nói cho sư phụ ngươi không?”
Trần Tích một bên im lặng đậy ống trúc lại, một bên nhanh chóng suy tính đối sách trong lòng.
Bây giờ hắn đang chế tạo thuốc nổ, đây là bí mật mà Tượng Tác Giám của Ninh triều cần đến hai ngàn tinh binh đóng giữ.
Dù cho bị người ta phát hiện mình đang lén lút thu thập diêm tiêu, e rằng cũng sẽ gặp phải phiền phức lớn.
Ô Vân nhìn về phía Trần Tích: “Hay là ta bắt nó lại? Giết chim diệt khẩu!”
Giây sau, con quạ dùng cánh chỉ vào Ô Vân, cất tiếng cười khằng khặc, ý vị mỉa mai mười phần.
Ô Vân không phục, nhảy xuống tóm nó, nhưng Ô Vân nhanh, con quạ còn nhanh hơn.
Chỉ thấy hai cục đen sì trong chính đường của y quán lên xuống di chuyển, Trần Tích đã thắp sáng mười sáu ngọn đèn dầu, thân ảnh của Ô Vân xuyên qua chính đường, gần như không thấy rõ.
Nhưng chính là tốc độ nhanh như vậy, lại ngay cả một cọng lông của con quạ cũng không chạm tới!
Con quạ đen này cũng không biết đã theo Diêu lão đầu tu hành bao lâu, nó đã thành tinh rồi!
Đang lúc Trần Tích định gọi Ô Vân lại, một giọng nói già nua vang lên: “Được rồi, nửa đêm nửa hôm đều không ngủ được, ở đây ầm ĩ cái gì?”
Trần Tích cứng đờ người, hắn chậm rãi nhìn về phía Diêu lão đầu: “Sư phụ...”
Diêu lão đầu liếc Trần Tích một cái, rồi chậm rãi đi đến bên cạnh quầy, tò mò đánh giá ngọn đèn dầu, ống trúc, chén sành, luôn cảm thấy có chút cổ quái.
Nhưng dù lão kiến thức rộng rãi đến đâu cũng không hiểu được Trần Tích đang làm gì...
Lão nhíu mày hỏi: “Ngươi đem chén sành của phòng bếp mang đến đây làm gì?”
Trần Tích nói: “Không làm gì cả sư phụ, chén sành này là ta vừa mới dùng để đựng nước uống.”
“Há, vậy sao...”
Đang lúc Trần Tích khẽ thở phào, đã thấy Diêu lão đầu lại từ trong tay áo lấy ra sáu đồng tiền, ném lên bàn.
Tiếng keng lang lang vang lên, sáu đồng tiền dừng lại.
Trong lòng Trần Tích giật mình, mặc dù Diêu lão đầu không nhìn ra được mình đang làm gì, nhưng đối phương có thể xem bói!
Diêu lão đầu lẩm bẩm giải quẻ.
Trần Tích thấp thỏm trong lòng, giống như đang chờ đợi sự thẩm phán, không biết đối phương có thể tính ra được điều gì.
Một lát sau, Diêu lão đầu lắc đầu: “Kỳ lạ, không phải như vậy?”
Dứt lời, lão lại đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, tay vịn song cửa, thò đầu ra nhìn lên bầu trời sao trong đêm, miệng lẩm bẩm: “Lớn thay Càn Nguyên, vạn vật đều từ đó mà bắt đầu, chính là thống lĩnh trời...”
Giây sau.
Diêu lão đầu bỗng nhiên quay người nhìn về phía Trần Tích: “Thứ gì mà mạnh mẽ bá đạo như vậy!”
Trần Tích: A?
Không phải chứ, lão đầu ngươi thật sự có phép thuật sao?
Trần Tích không biết quẻ này giải thích thế nào, nhưng Diêu lão đầu nói mạnh mẽ bá đạo, chẳng phải chính là đặc điểm của thuốc nổ sao?
Diêu lão đầu nhìn chằm chằm vào Trần Tích: “Không ngờ ngươi còn có bản lĩnh này, lại có thể làm ra được thứ này. Ngươi làm thứ này để làm gì, định làm phản sao?”
Trần Tích vội vàng nói: “Không có, không có!”
Lại nghe Diêu lão đầu nói: “Ngươi có biết không, chuyện này nếu mà lộ ra, ngươi sẽ phải chết không có chỗ chôn? Đừng nói ta không giữ được ngươi, ngay cả thiên hạ của Ninh triều này cũng không dung được ngươi.”
Trần Tích im lặng.
Hắn không chắc chắn lập trường của Diêu lão đầu rốt cuộc là gì, nếu đối phương thật sự muốn báo cáo hắn, vậy thì hắn chỉ có thể trốn.
Đáng tiếc, hắn vừa mới dừng chân ở y quán này, còn tưởng rằng có thể sống yên phận ở đây.
Trần Tích ngẩng đầu nói: “Sư phụ, ta không có ý định...”
Diêu lão đầu ngắt lời: “Phí bịt miệng, sáu lạng.”
Trần Tích: “?”
...
...
Trong chính đường tối tăm của y quán, gió thu mát lạnh từ cửa sổ lùa vào, thổi ngọn đèn dầu chập chờn lay động, bóng tối hắt lên mặt Trần Tích lúc sáng lúc tối.
“Không ngờ lão nhân gia ngươi nói nhiều như vậy chính là vì phí bịt miệng?” Trần Tích ngưng giọng.
“Cũng không phải.” Diêu lão đầu thong thả nói: “Ta không phải vì kiếm tiền, mà là vì cứu mạng ngươi.”
Trần Tích đau lòng: “Ngươi có biết không, sáu lạng bạc có thể mua được rất nhiều thứ rồi?”
Diêu lão đầu vuốt râu: “Biết, có thể mua được cái thang mà ngươi dựng cho Bạch Lý quận chúa.”
Trần Tích: “...”
Không ngờ người ta biết tất cả mọi chuyện, khó trách ngay cả số tiền cũng giống hệt hai lần phí qua đường!
Diêu lão đầu cười lạnh: “Y quán là y quán của ta, thế tử và quận chúa dựa vào ta mà qua, phí qua đường giao cho ta có gì không đúng sao?”
Trần Tích nói: “Ta đây cũng đã trả giá lao động mà, ta đã chuyển thang cho bọn hắn!”
Chỉ thấy Diêu lão đầu quay người trở lại chính phòng, rồi trực tiếp dời một chiếc ghế nằm bằng tre ra, đặt trên hành lang nối giữa chính đường và sân sau: “Ta ở đây canh chừng cho ngươi, ta cũng đã trả giá lao động. Trả cho ta sáu lạng, ngươi an tâm làm việc của mình. Có ta canh giữ, không ai phát hiện được đâu.”
Chiếc ghế nằm bằng tre to lớn trong tay lão già chín mươi hai tuổi lại nhẹ như đồ chơi.
Trần Tích: “Còn có thể như vậy sao?”
Diêu lão đầu cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ kiên định vươn tay ra: “Ngân Hoa Sinh đâu.”
Trần Tích đau lòng từ trong tay áo lấy ra sáu hạt Ngân Hoa Sinh, đặt vào tay Diêu lão đầu.
Diêu lão đầu vui vẻ nhét vào trong tay áo, khẽ hát, nằm trên chiếc ghế tre nhắm mắt dưỡng thần: “Tuân theo luật pháp hướng đến u sầu, hung bạo đêm đêm hoan ca...”
Trần Tích nhìn đối phương im lặng nửa ngày, sững sờ không biết nên làm thế nào với lão già này cho phải.
Cuối cùng, Trần Tích cắn răng nói: “Sư phụ, đừng nói ta không nhắc nhở qua, ngươi thu tiền rồi, sau này chính là đồng phạm đấy!”
Diêu lão đầu khẽ a một tiếng: “Uy hiếp ta sao? Ngươi còn non lắm. Ta ngược lại muốn xem xem ngươi có thể làm ra được thứ gì.”
Trần Tích không nói thêm gì nữa, hắn cho nước trắng vào trong chén sành, đặt lên ngọn đèn dầu từ từ hâm nóng, mãi cho đến khi nhiệt độ nước tăng lên khoảng bảy mươi lăm độ.
Thời đại này không có phương pháp đo nhiệt độ chính thức, Trần Tích chỉ biết là khi nước đun đến tám mươi độ, đáy chén sẽ bắt đầu nổi bong bóng. Một khi bắt đầu nổi bong bóng thì dời ngọn đèn dầu đi, chờ nhiệt độ nước từ từ nguội đi năm phút là sẽ đạt được nhiệt độ hắn mong muốn.
Trần Tích lại mang diêm tiêu và tro than đến, đặt vào chén sành theo tỷ lệ 8:1, dùng một thanh tre khuấy từ từ trong một khắc, rồi lại dùng giấy tuyên lọc từ từ.
Diêu lão đầu chẳng biết đã đứng dậy từ lúc nào, lại đứng ở một bên tập trung tinh thần quan sát.
Trần Tích không quản lão, chỉ một lần nữa đun sôi nước diêm tiêu, mãi cho đến khi nước trong chén chỉ còn lại một phần ba.
Hắn dời ngọn đèn dầu đi, chuyên chú chờ đợi chất lỏng đậm đặc trong chén từ từ hạ nhiệt độ.
Đợi đến khi chất lỏng trong chén sành xuống dưới nhiệt độ nách của cơ thể người, Trần Tích dùng một thanh tre lấy một giọt chất lỏng trong chén, nhẹ nhàng điểm lên quầy.
Chỉ thấy giọt chất lỏng đó gặp phải mặt quầy lạnh băng, trong nháy mắt ngưng kết thành tinh thể trong suốt, tựa như nước gặp lạnh thành băng!
Đôi mắt của Diêu lão đầu bỗng nhiên trợn lớn.
Trần Tích thở phào một hơi dài: Xong rồi!
…