Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Về phía Trương Vọng Tùng, sau khi Tất Tận Trung trở về đã báo cáo rằng khâm sai chắc chắn là thật, Cự Thiếu Thương là giáo quan của võ viện đô thành.
Lời này khiến Trương Vọng Tùng hạ quyết tâm.
Ông ta nói với Cao Cảnh Kỳ: "Đợi trời tối, an bài người gây bạo loạn, làm chết vài người. Dân chúng là do khâm sai tập hợp lại, chết nhiều thì hắn khó thoát tội."
Tất Tận Trung lập tức nói: "Khâm sai Cự Thiếu Thương đã sớm liệu trước, ngài ấy bảo ta phụ trách bảo vệ dân chúng, nếu có người chết thì ta chịu trách nhiệm."
Trương Vọng Tùng lại nở nụ cười giả tạo: "Phải phải phải, ta đâu dám làm khó dễ Tất hiệu úy. Dân chúng không thể chết, vậy... chúng ta chết à?"
Tất Tận Trung nghe vậy giật mình, cúi đầu im lặng.
Trương Vọng Tùng nói: "Sau khi bạo loạn nổ ra, thừa cơ phái người đến Thù Đô, đến Lại Bộ cầu kiến ân sư của ta, trì hoãn vài ngày, đợi ân sư ra mặt."
Cao Cảnh Kỳ lập tức đáp lời.
Ông ta lẩm bẩm: "Những người này đến đột ngột, gây náo loạn, có lẽ là tân đế muốn lập uy. Ân sư của ta... sẽ nói cho tân đế biết nên làm hoàng đế như thế nào."
Lời vừa dứt, Trương Vọng Tùng đã thấy Phương Hứa thản nhiên đi về phía mình.
Ông ta lập tức nở nụ cười, dù mặt vẫn còn sưng.
Phương Hứa cũng cười: "Trương tri phủ, đang nói chuyện đấy à? Có phải đang bàn đối sách không?"
Trương Vọng Tùng vội lắc đầu: "Ngài hiểu lầm rồi, chúng ta đang bàn cách phối hợp với ngài để điều tra vụ án, Trác Quận trên dưới nhất định sẽ dốc toàn lực."
Phương Hứa: "Trương tri phủ quả nhiên là một vị quan tốt, thật ra ta cũng tin ông là một vị quan tốt."
Trương Vọng Tùng thấy Phương Hứa đột nhiên dịu giọng, trong lòng ông ta nóng nảy, không hiểu nổi tên này đang nghĩ gì.
Thế là ông ta cười làm lành: "Đều là nhờ ân sư dạy dỗ tốt, ân sư Dư Công Chính của ta thường xuyên nhắc nhở chúng ta, một khi đã làm quan, mọi việc phải lấy dân làm gốc."
Phương Hứa: "Ồ."
Trương Vọng Tùng giật mình, theo bản năng hỏi: "Ngài có gì phân phó sao?"
Phương Hứa đưa đồ trong tay cho Trương Vọng Tùng: "Ta đã bảo người lấy danh nghĩa của ông mua chịu gạo và thịt để nấu cháo cho dân chúng, ông thanh toán hóa đơn này đi."
Trương Vọng Tùng vừa định cầm lấy, Phương Hứa đột nhiên rút hóa đơn về.
"Đợi chút."
Phương Hứa ngay trước mặt Trương Vọng Tùng, sửa con số tổng cộng hơn sáu trăm lượng trên mấy tờ hóa đơn thành một nghìn lượng.
Rồi đưa cho Trương Vọng Tùng: "Chỉ cần bấy nhiêu thôi."
Vừa thấy cậu tham tiền, lại còn tham mấy đồng bạc lẻ này.
Trương Vọng Tùng và những người khác nhìn nhau, đều bật cười.
"Không vấn đề gì."
Trương Vọng Tùng lập tức sai người mang mấy tờ ngân phiếu đến đưa cho Phương Hứa: "Đây là hai nghìn lượng."
Phương Hứa đếm một nghìn lượng xong, trả lại số còn lại cho Trương Vọng Tùng: "Đủ rồi."
Trương Vọng Tùng dứt khoát hỏi thẳng: "Không biết ngài cần thêm mấy trăm lượng này để làm gì?"
Phương Hứa cầm ngân phiếu rồi đi: "Rút chút tiền từ chỗ ông, để phá nhà ông và phá tường thành Trác Quận."
Trương Vọng Tùng: "??????"
Đợi Phương Hứa đi rồi, Trương Vọng Tùng hỏi những người khác: "Vừa rồi ta có nhắc đến ân sư của ta, vị Lại Bộ Thị Lang chính tam phẩm kia, hắn có chút phản ứng nào không?"
Mọi người lắc đầu.
Vẻ mặt Trương Vọng Tùng lập tức trở nên căng thẳng: "Ân sư ta đức cao vọng trọng, ai ai cũng kính phục, đến cả nghe tên ân sư ta mà hắn còn không có chút phản ứng nào, người này nhìn thì có vẻ làm càn, nhưng e là có chỗ dựa thâm sâu khó dò."
Mọi người lại gật đầu lia lịa, trong lòng càng thêm sợ hãi.
"Đúng vậy, hắn chẳng hề có chút phản ứng nào!"
"Xem ra đúng là không coi Thị lang đại nhân ra gì rồi."
...
Phương Hứa cầm ngân phiếu trở về, trên mặt nở một nụ cười gian xảo.
Bước đến bên cạnh Cự Thiếu Thương, cậu đưa ngân phiếu: "Lát nữa tìm người thanh toán tiền cho đám thương nhân bán lương thực, số còn lại thì thuê thợ phá tường."
Cự Thiếu Thương: "Mẹ kiếp, ngươi chạy đến chỗ Trương Vọng Tùng vòi tiền hả?"
Phương Hứa: "Không có mà, không vòi, là kiên quyết đòi."
Cự Thiếu Thương: "Thế thì mẹ nó khác gì nhau!"
Phương Hứa: "Vòi tiền là mình tự muốn, ta có tự mình muốn đâu."
Cự Thiếu Thương: "..."
Hắn hỏi: "Trương Vọng Tùng còn nói gì với ngươi nữa không?"
Phương Hứa: "Ông ta nói gì ta không để ý lắm, hình như có nhắc đến một người."
Cự Thiếu Thương: "Nhắc đến ai?"
Phương Hứa: "Ta có biết đâu."
Cự Thiếu Thương: "..."
Hắn hỏi Phương Hứa: "Nhắc đến mấy người?"
Phương Hứa: "Chỉ một người, nói là ân sư của ông ta."
Cự Thiếu Thương hiểu ra: "Lại Bộ Thị Lang Dư Công Chính, quan to đấy."
Phương Hứa: "Mấy phẩm?"
Cự Thiếu Thương: "Chính tam phẩm."
Phương Hứa nhíu mày.
Cự Thiếu Thương cười: "Ngươi cũng sợ à?"
Phương Hứa: "Nếu ta mà cùng ngươi làm xong vụ án, sau đó đi Nam Cương báo thù cho cha mẹ, không biết còn có cơ hội đến Thù Đô đá ông ta không."
Cự Thiếu Thương: "..."
Phương Hứa xoa mi tâm: "Sao nhiều vậy, hình như đá không xuể ấy."
Cự Thiếu Thương: "Đi với ta, đi với ta thì có thể đá mãi."
Phương Hứa: "Đám này đều là quan của bệ hạ, xét cho cùng..."
Cự Thiếu Thương đột ngột ngồi dậy: "Đừng có mà mơ đá bệ hạ!"
Phương Hứa: "Ồ."
Miệng thì đáp vậy, nhưng Cự Thiếu Thương thấy ánh mắt cậu vẫn đầy mong chờ.
...