Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trên con đường nhỏ trong phủ nha, Phương Hứa đi phía trước, Thôi Chiêu Chính khúm núm theo sau.
Đi được một đoạn, Phương Hứa đột nhiên quay đầu: “Ông thông minh như vậy, chắc hẳn đã sớm nhận ra ta không phải khâm sai rồi."
Thôi Chiêu Chính: "Ta không dám nghi ngờ ngài, nhưng... ngài quả thật không giống."
Phương Hứa: "Vậy mà ông vẫn nghe lời?"
Thôi Chiêu Chính: "Ta không dám không nghe lời."
Phương Hứa: "Vì sao?"
Thôi Chiêu Chính ngượng ngùng cười, cẩn thận đáp: "Người có thể làm khâm sai chắc chắn phải cứng rắn, kẻ dám giả mạo khâm sai thì còn phải cứng rắn đến mức nào nữa."
Phương Hứa: "..."
Cậu ra hiệu tiếp tục đi: "Vừa đi vừa nói, kể cho ta nghe những gì ông biết."
Thôi Chiêu Chính nói, Trương Vọng Tùng là một người rất mâu thuẫn.
Tham tiền, háo sắc, những thói hư tật xấu mà một tham quan có, cơ bản ông ta đều có đủ, nhưng ông ta lại làm việc thực tế, điểm này không giống với những tham quan khác.
Ông ta đặc biệt giỏi tra án.
Trác Quận tích lũy nhiều năm án cũ đều bị Trương Vọng Tùng phá, chỉ riêng điểm này thôi Thôi Chiêu Chính đã phục ông ta rồi.
Trương Vọng Tùng là vị tri phủ thứ ba mà Thôi Chiêu Chính hầu hạ, và chỉ có vị tri phủ này là thực sự làm việc.
Những thứ đáng tham thì ông ta không bỏ sót một chút nào, còn những việc cần làm thì cũng làm gần hết.
Bách tính nói Trương Vọng Tùng thân thiện, và trong ba năm này, ông ta đối với bách tính cũng rất thân thiện, còn đối với bách tính ở nơi khác thì không, vì đó không phải là địa bàn của ông ta.
Người ta nói rằng hằng năm ông ta đi thăm hỏi, chăm sóc những người cô quả lâu dài, thường xuyên phái người phát cháo, những điều này đều là sự thật.
Cho nên Thôi Chiêu Chính rất muốn đi theo Trương Vọng Tùng làm việc.
Chỉ là không ngờ, hơn một tháng trước, Trương Vọng Tùng dường như đã biến thành một người khác.
Một đêm nọ, Trương Vọng Tùng và Lý Điển Ngục đã cãi nhau một trận.
Lý Điển Ngục tức giận đùng đùng bỏ đi, vừa đi vừa chửi, chửi rất hăng.
Lúc đó Thôi Chiêu Chính đã thấy, nhưng gã ta không dám hỏi.
Sáng sớm hôm sau đã nghe tin Lý Điển Ngục chết, ngỗ tác và Cao Cảnh Kỳ đều đã khám nghiệm tử thi, nói là chết vì trúng gió.
Trương Vọng Tùng khóc rất thảm thiết, thậm chí còn dập đầu tạ tội tại nhà Lý Điển Ngục.
Trương Vọng Tùng nói vì chuyện chính sự mà ông ta và Lý Điển Ngục có bất đồng, hai người đã cãi nhau.
Ông ta cũng không ngờ rằng lại chọc giận Lý Điển Ngục đến chết.
Lúc đó ai nấy đều nói Trương Vọng Tùng ngay thẳng, vì chuyện này ông ta hoàn toàn có thể không nói ra.
Người nhà của Lý Điển Ngục cũng không trách ông ta, ngược lại còn an ủi.
Hai nhà ôm nhau khóc rống.
Nghe đến đây Phương Hứa chậm bước: "Hai nhà? Người nhà của Trương Vọng Tùng đâu?"
Thôi Chiêu Chính đáp: "Sau khi Lý Điển Ngục xảy ra chuyện không lâu, trên phủ đã có tin Trương Tri phủ sẽ được điều nhiệm làm Thông Phán, vợ ông ta đã đến Tỉnh phủ trước, con trai ông ta đang học ở Đô thành, một năm chỉ về một lần."
"Lần trước nhìn thấy con trai ông ta là ở đám tang của Lý Điển Ngục, sau đó thì không gặp lại, chắc là đã về Đô thành rồi."
Phương Hứa ừm một tiếng.
Sau khi Lý Điển Ngục chết, Trương Vọng Tùng liền hạ lệnh không ai được phép nhúng tay vào chuyện của nhà ngục.
Lý do là sợ có người nhúng tay lung tung, làm ô danh Lý Điển Ngục.
Ban đầu mọi người cũng không để ý, dù sao chẳng bao lâu nữa sẽ có người đến bổ nhiệm.
Lúc đó còn có không ít người đến chúc mừng Thôi Chiêu Chính nữa đấy.
Bởi vì gã ta xác thực rất phù hợp.
Trước sau hầu hạ ba đời tri phủ, đã ngồi vị trí tổng bộ gần mười năm.
Bất kể là tư lịch hay năng lực đều đủ tiêu chuẩn.
"Lý Điển Ngục chết rồi, ông có thể bổ nhiệm vào vị trí đó không?"
Phương Hứa cũng hỏi vấn đề này.
Thôi Chiêu Chính lại cười: "Khâm sai, đâu có chuyện thuận lý thành chương như vậy?"
Tâm cảnh thiếu niên: "Thuận lý thành chương không đúng sao?"
Thôi Chiêu Chính: "Nếu như chuyện gì trên đời này cũng thuận lý thành chương, thì còn đâu bất công?"
Phương Hứa dừng bước.
Nụ cười của Thôi Chiêu Chính còn khiêm tốn và cung kính hơn cả nụ cười của Trương Vọng Tùng trước mặt mọi người.
"Ta có thể ngồi ở vị trí tổng bộ mười mấy năm, cũng tốt lắm rồi."
Thôi Chiêu Chính nói xong câu này định bước tiếp, nhưng phát hiện Phương Hứa vẫn đứng yên.
Phương Hứa: “Ôngcũng không cam tâm?"
Thôi Chiêu Chính cười lấy lòng: "Không cam tâm, sao có thể cam tâm được, nhưng mà, chẳng phải là không có cách nào sao."
Phương Hứa: “Ông làm tổng bộ mười mấy năm, mà không có cách nào?"
Thôi Chiêu Chính cười nói: "Cách thì cũng có, làm chó săn thôi."
Phương Hứa cứ nhìn Thôi Chiêu Chính như vậy.
Nhưng Thôi Chiêu Chính nhận ra, trong mắt Phương Hứa không hề có sự miệt thị.
"Không làm vậy thì sao?"
Thôi Chiêu Chính vẫn cười, nhưng đôi mắt lại càng thêm long lanh.
"Ta không muốn nhúng chàm. Bọn họ không sợ quốc pháp trừng trị vì phía trên có người chống lưng. Ta thì không, ta sợ."
"Ta không thể dính vào bùn nhơ. Chẳng ai có thể dừng lại sau khi đã nhận tiền bẩn. Ta nghĩ rồi, chuyện này hoặc là không, hoặc là mãi mãi. Ta hèn nhát, chỉ có thể chọn không."
Thôi Chiêu Chính nói: "Không thông đồng làm bậy mà vẫn giữ được cái ghế Tổng bộ nhờ làm chó săn thì khó lắm... Nhưng ta cũng giỏi đấy, làm được hơn chục năm rồi."
Gã ta cúi đầu, không để Phương Hứa nhìn thấy nụ cười của mình nữa.
"Dân Trác Quận có một thằng chó săn như ta, ít nhiều cũng có chút tác dụng. Nếu đến cả thằng chó săn như t cũng không còn thì..."
Trong ống tay áo bộ quan phục Tổng bộ cũ kỹ của gã ta, nắm tay siết chặt.
"Trong hơn năm mươi đứa nha đầu đã chết đó, có những đứa ta đã tận mắt chứng kiến chúng lớn lên."
Đến đây, Thôi Chiêu Chính ngẩng đầu nhìn Phương Hứa: "Khâm sai, lần này ta giả làm chó săn chắc cũng không xong đâu. Cao Cảnh Kỳ nói không giống giả, người trên thật sự phái xuống rồi. Các ngài... có chống đỡ nổi không?"
Phương Hứa im lặng một lát rồi chìa tay: "Có mang tiền không?"
Thôi Chiêu Chính vội vàng móc túi tiền ra, lóc cóc: "Không có nhiều, ngài muốn bao nhiêu?"
Phương Hứa lấy của gã ta năm đồng tiền lớn, bỏ vào túi, vỗ nhẹ ba cái.
"Bao rồi."