Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dỡ xong lầu gác trên cổng thành thì không dỡ góc thành nữa à?
Đâu có chuyện đó, lầu gác cổng thành chỉ là tiền lãi thôi.
Phương Hứa không muốn tốn tiền.
Cậu vốn định tự mình động thủ, để bù đắp cho bóng ma tâm lý thời niên thiếu.
Bắt tay vào làm mới biết mệt thật.
Tường thành đã dỡ, thiếu niên muốn đi.
Cậu trịnh trọng đến gặp Cự Thiếu Thương, vì anh trai từng dạy cậu, muốn đi xa, phải bắt đầu từ ly biệt.
Thằng này vốn đã độc lập nhiều năm, giờ mới học theo dáng vẻ người lớn để chia ly.
Nhưng không nói lời ly biệt.
Cậu nói đa tạ.
"Người trẻ tuổi đâu phải ai cũng có cơ hội trải nghiệm cảm giác ở trên cao, phần lớn thời gian đừng nói trải nghiệm, ngay cả ngước mắt lên nhìn cũng chẳng thấy cao bao nhiêu."
Phương Hứa cười: "Đa tạ ngươi, ta đã trải nghiệm mười hai canh giờ rồi."
Cự Thiếu Thương hỏi: "Sướng không?"
Phương Hứa đáp: "Cũng tàm tạm, dù sao ta cũng không quen dùng."
Cự Thiếu Thương: "Đi thế này có ổn không đấy."
Phương Hứa: "Mười hai canh giờ rồi, năm xâu tiền đồng bao trọn gói."
Cự Thiếu Thương: "Vụ án chưa điều tra xong, trong lòng ngươi còn nghi vấn, thật sự bỏ xuống được à?"
Phương Hứa không đáp lời.
Cự Thiếu Thương: "Hình như ngươi còn lấy của Thôi Chiêu Chính năm đồng tiền lớn."
Phương Hứa: "Lừa gã ta thôi."
Cự Thiếu Thương: "..."
Phương Hứa cười: "Ta đuổi gã đi rồi, bảo gã đi giúp ta làm một việc, đợi gã quay lại thì ta đã chạy xa, gã làm được gì ta?"
Cự Thiếu Thương: "..."
Phương Hứa đi thật, không hề ngoảnh đầu lại.
Nhưng cậu không về Huyện Duy An, mà một đường đi về phía tây nam.
Hướng Cô Lao Sơn, cũng là phía tây nam.
Cậu cứ tưởng Cự Thiếu Thương sẽ ngăn cản mình, dù thế nào thì Cự Thiếu Thương cũng nên ngăn cản cậu mới phải.
Dù chỉ là làm bộ, nhưng Cự Thiếu Thương chỉ cười, nụ cười khó hiểu.
Phương Hứa nhanh thật đấy, ngay cả việc tạm biệt, rồi trộm ngựa, rồi chạy ra ngoài năm mươi dặm cũng chưa tốn đến một canh giờ.
Thời điểm Cự Thiếu Thương không cười, là lúc hắn phát hiện con chiến mã lạnh lùng cao quý của mình đã biến mất.
Hắn càng không thể cười nổi vì, hắn có thể tưởng tượng ra cảnh con ngựa của hắn đang tung tăng nịnh nọt dưới mông người khác.
Lúc này Cự Thiếu Thương mới từ trong hồi tưởng bỗng bừng tỉnh ngộ ra một chuyện.
Tên kia dường như còn có vài bản lĩnh khác.
Trên Thanh Sơn bị giết không chỉ hai mươi ba tên phỉ, còn có một con đại hổ vằn vện.
Mà con ngựa hắn không cho ai chạm vào, lại có thái độ như chó săn với thiếu niên kia.
"Bẩm sinh có chút bản lĩnh ngự thú?"
Cự Thiếu Thương lại cười: "Vậy thì ngươi càng đừng hòng trốn, đúng là mẹ nó nhân tài đúng chỗ."
Phương Hứa lúc này không cười nổi.
Cậu không ngờ cưỡi ngựa lại không sướng như tưởng tượng.
Cưỡi hơi lâu một chút, đến cả quả đan bì cũng mỏng đi ít nhiều.
Từ Trác Quận đi về phía tây nam khoảng năm trăm năm mươi dặm là Thạch Thành tỉnh lỵ, còn đi Cô Lao Sơn thì không đi qua đây.
Đêm qua Phương Hứa lấy năm đồng tiền lớn của Thôi Chiêu Chính, Thôi Chiêu Chính cũng nói cảm ơn cậu.
Tiền đã nhận, cảm ơn cũng nhận rồi, phải làm việc thôi.
Câu nói sau này làm chó săn của Thôi Chiêu Chính có lẽ cũng không trụ được nữa, không phải chuyện quan trường.
Mà là cái mạng của Thôi Chiêu Chính.
Gã ta, một Tổng bộ nhỏ bé, bán đứng Tri phủ của mình, dù cho Trương Vọng Tùng có bị xử tử thì gã ta cũng chẳng có kết cục tốt đẹp.
Cái gã luôn phải làm chó săn để sống sót ấy, ngay từ khi đưa ra lựa chọn đã biết mình sẽ có kết cục gì.
Cho dù chỗ dựa của Trương Vọng Tùng không cứu được Trương Vọng Tùng, bọn chúng cũng sẽ trả thù.
Nếu không, ai còn muốn tụ tập xung quanh chỗ dựa kia?
Khó đoán thật, cuộc trả thù này sẽ bắt đầu từ ai đây?
Cũng khó đoán không kém, ai sẽ là kẻ đầu tiên ra tay trả thù?
Sau khi đến được tỉnh lỵ, việc đầu tiên Phương Hứa làm sau khi xuống ngựa không phải là ngắm nhìn sự hùng vĩ của tòa thành lớn này.
Mà là tách hai chân ra, gỡ chiếc quần lót dính chặt vào "quả đan bì".
Đau thật.
Nhưng ngay khi tách ra thì lại có chút sảng khoái.
Phương Hứa dắt ngựa đi đến cổng, Võ tốt Đoàn suất đang làm nhiệm vụ ở đây có vẻ tinh mắt hơn đám võ tốt ở Trác Quận.
Thấy Phương Hứa cưỡi con ngựa cao lớn, hắn ta liền giữ thái độ khách khí.
Phương Hứa cũng khách khí, chắp tay: "Khâm sai triều đình đang điều tra một vụ án lớn ở Trác Quận, Khâm sai đại nhân phái ta đến Thạch Thành để thông báo cho nha môn tỉnh."
Nhờ câu nói này, Phương Hứa nhanh chóng được dẫn đến bên ngoài phủ Tổng đốc.
Tuy nhiên, dù đã dùng thân phận Khâm sai Đặc sứ, Phương Hứa vẫn không thể gặp được nhân vật số một của cả tỉnh như dự đoán.
Việc Tổng đốc một tỉnh gặp ai không chỉ đơn thuần là xem xét địa vị cao thấp.
Nếu cần thiết, dù Phương Hứa chỉ là dân thường, Tổng đốc vẫn phải tiếp.
Tiếp hay không tiếp, bên trong còn có nhiều mánh khóe.
Lúc đến, Phương Hứa đã nghĩ, nếu cậu là Tổng đốc, liệu có tiếp mình không?
Nếu tiếp, vụ án Trác Quận coi như Tổng đốc đã biết, vậy Tổng đốc có đi hay không? Giả ngốc hay không giả ngốc?
Trương Vọng Tùng có Lại Bộ Thị Lang chống lưng, Tổng đốc không thể không biết?
Một bên là Khâm sai, một bên là Lại Bộ Thị Lang, cách giải quyết tốt nhất là... không có nhà.
Phương Hứa vừa ngồi xuống còn đang khó chịu vì cái quần lót dính vào người, thì một ông lão mặc thường phục bước nhanh vào.