Thánh Thù

Chương 26. Ếch ngồi đáy giếng

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trương Quân Trắc khẽ lắc đầu.

Y không nói gì thêm, chỉ đỡ vai Phương Hứa rồi chậm rãi lùi lại.

Cự Thiếu Thương cười lạnh: "Chém thử một cánh tay mẹ ngươi trước xem sao?"

Lời vừa dứt, gã Hán tử cẩm y dùng song đao liền vung đao lên.

Trương Quân Trắc vẫn không để ý.

"Phụ thân vì yêu ta mà vào ngục giam, mẫu thân vì yêu ta mà chịu tra tấn, đó là ý nguyện của họ. Ta yêu thế nhân, sau này nếu vì cứu chúng sinh mà chết cũng là ý nguyện của ta."

Cự Thiếu Thương: "Ngươi yêu thương chúng sinh? Ngươi yêu thương chúng sinh mà giết bao nhiêu thiếu nữ vô tội hả?!"

Trương Quân Trắc: "Ta đã trả lời câu hỏi của ngươi rồi."

Cự Thiếu Thương: "Vậy thì mẹ kiếp ngươi đáng chết."

Vừa dứt hai chữ "đáng chết", lập tức vang lên một tiếng "ầm"!

Gã tráng hán hùng vĩ kia đột nhiên phá tan vách tường, như một con tê giác lao về phía Trương Quân Trắc.

Cùng lúc hắn phá tan vách tường, thiếu nữ tóc hai bím trên nóc nhà đối diện buông dây cung.

Tên nhanh hơn sao băng.

Trong khoảnh khắc bức tường bị đâm nát, người bình thường sẽ né về phía sau.

Mũi tên này nhắm vào chính chỗ né tránh.

Thời gian Trương Quân Trắc lùi lại một bước, tên của cô có thể từ ngoài mười trượng bay tới xuyên thủng vai Trương Quân Trắc.

Đương nhiên không phải đánh vào đầu, vì còn phải bắt người này về thẩm vấn.

Linh hồn của hơn năm mươi cô gái kia vẫn đang chờ được báo đáp sự thật.

Sự phối hợp của bọn họ đã được luyện tập rất nhiều lần, không chỉ phân tích tỉ mỉ địa hình và môi trường, mà còn dự đoán cả phản ứng của đối phương.

Ngay khi cát bay đá lở, Trương Quân Trắc quả nhiên lùi lại.

Y vừa lùi một bước, tên đã tới.

Với thân hình gầy yếu của Trương Quân Trắc, một mũi tên có thể thổi bay nửa bờ vai y.

Còn phải cứu chữa rồi mang về, không thể để y chết dễ dàng như vậy được.

Cự Thiếu Thương vô cùng hài lòng với sự phối hợp của mũi tên này.

"Bốp!"

Khói bụi chấn động, luồng khí xoáy từ mũi tên tạo ra khiến cát bay đá lở khựng lại rồi bị thổi bay.

Trương Quân Trắc một tay nắm chặt thân mũi tên.

"Sao lại ngu xuẩn vậy?"

Y nhìn Cự Thiếu Thương như nhìn một thằng ngốc.

"Ngươi đã biết những cô gái kia chết vì ta, lẽ ra phải nghĩ xem niệm sư bình thường ăn Linh Thai Đan làm gì chứ? Ngươi cũng đáng thương như kẻ bị ta giam cầm vậy, hắn không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài, còn ngươi thì không biết đối thủ mạnh ở điểm nào."

Mắt Cự Thiếu Thương trợn tròn.

Hắn mở to mắt hơn nữa.

Gã đại hán phá tường chớp thời cơ túm lấy Phương Hứa, định lôi người ra ngoài.

Bàn tay to như quạt mo dày dặn, rắn chắc, lòng bàn tay chẳng khác nào da giáp.

Nhưng hắn không túm được Phương Hứa.

Bàn tay cầm dao găm của Trương Quân Trắc chớp nhoáng đâm thẳng vào lòng bàn tay gã đại hán.

Gã đại hán không hề né tránh, thứ dao găm này hắn nắm lại được thành cục sắt ấy chứ.

Đến cả tay Trương Quân Trắc cũng bị nắm thành bánh bao nhân sắt.

Nhưng Trương Quân Trắc chợt đổi chiêu, xoay ngược dao găm ra sau, y đổi thành đấm thẳng vào lòng bàn tay gã đại hán.

Ầm một tiếng!

Khí lưu chấn động.

Gã đại hán bị đánh lui một bước.

Dao găm lại xoay ngược trở lại, vẫn kề vào cổ họng Phương Hứa.

Trương Quân Trắc chậm rãi nói: "Hay là, ta phế một tay của hắn trước nhé?"

Dao găm trượt xuống, nhắm thẳng vai Phương Hứa.

Trong một thế giới khác, Phương Hứa đã trải qua cả ngàn năm.

Thời gian ngắn ngủi, ngàn năm trôi qua, lịch sử thay đổi, núi sông biến dời, cảnh tượng nhân gian, khiến cậu như thể thật sự vượt qua luân hồi.

Cậu thấy quá nhiều, quá nhiều, và tất cả những điều này đều là những điều cậu đã từng suy ngẫm vô số lần.

Cậu hiện giờ vẫn chưa biết, việc khống chế niệm lực không đơn thuần chỉ là niệm lực của Niệm Sư.

Khi niệm lực của Niệm Sư xâm nhập vào đại não, nó có thể nhanh chóng tìm ra điểm yếu của người bị giam cầm.

Thế giới tinh thần của người bị giam cầm phong phú nhất ở điều gì, điều gì được người đó nhớ đến nhiều nhất, thì hắn sẽ thấy điều đó, và bị giam cầm bởi điều đó.

Sự hiếu học và khát khao tri thức của Phương Hứa đã cho phép cậu nhìn thấy sự diễn biến của hàng ngàn năm.

Những cuốn sách cậu từng đọc, những câu chuyện từng nghe, những kiến thức cậu quan tâm, tất cả biến thành những bức tranh sống động.

Vô số hình ảnh trong tâm trí cậu không ngừng thu nhỏ, thu nhỏ, rồi lại thu nhỏ, cuối cùng biến thành những giọt mưa dày đặc.

Phương Hứa ngẩng đầu nhìn, đó là màn mưa cậu đã vô số lần chứng kiến.

Trong mười năm, chính cậu cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu lần ngắm mưa từ xa.

Trong màn hơi nước mờ ảo, hai bóng hình chậm rãi xuất hiện.

Những bóng hình mà cậu đã mong chờ suốt mười năm, hơn ba ngàn ngày đêm, cuối cùng cũng trở về trong một ngày mưa giống hệt như ngày họ rời đi.

Cậu nhìn thấy mẹ mình, với vẻ dịu dàng như lúc chia ly.

Mẹ nhìncậu, đôi mắt lấp lánh, nước mưa trở nên nhạt nhòa trước giọt lệ, những giọt lệ của bà trong suốt đến thế.

Cậu nhìn thấy cha mình, vẫn cao lớn như năm nào.

Cha không khóc, đang cười, ánh mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới, dường như rất tự hào, tự hào vì con trai mình đã trưởng thành.

Vóc dáng đã đuổi kịp cha, tướng mạo lại càng giống mẹ.

Mẹ khẽ vuốt những ngón tay trên trán cậu, chỉnh lại mái tóc ướt đẫm vì mưa.

Cha nắm lấy tay cậu, vô cùng mừng rỡ.

Dường như đang nghĩ, khỏe mạnh hơn rồi, nhìn cánh tay này xem, mạnh mẽ biết bao.

Phương Hứa nhắm mắt phải, những hạt mưa cậu thấy không còn chậm chạp nữa.

Mắt trái của cậu không còn đau đớn, chỉ là tròng trắng mắt màu máu trông không thật.

Ánh mắt cậu nhìn xuống, thấy bàn tay rộng lớn của cha đặt lên vai cậu, nhẹ nhàng nâng lên, rồi lại nhẹ nhàng vỗ xuống.

"Bốp" một tiếng.

Bàn tay kia đột nhiên bị Phương Hứa nắm chặt.

Hình ảnh người cha trở nên hỗn loạn, dáng vẻ người mẹ dần dần vặn vẹo.

Phương Hứa cười.

Con mắt trái đang mở của cậu, gắt gao nhìn chằm chằm Trương Quân Trắc trước mặt, kẻ đang kinh ngạc đến tột độ.

"Lần đầu đúng là không dễ ra ngoài thật, lần sau thì không biết."

Màu máu trong mắt trái Phương Hứa biến mất, Trương Quân Trắc mơ hồ thấy khi màu máu tan đi, dường như có cánh quạt của cối xay gió đang chuyển động.

Rồi y thấy mắt phải Phương Hứa mở ra.

Y kinh hãi không phải vì không kịp phản ứng, mà vì một sức mạnh quỷ dị khiến y chậm lại.

Y kinh hoàng, Phương Hứa đã vung nắm đấm tay kia, oanh tới.

"Nói đến đáng thương, thực ra tao biết rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì, còn ngươi thì chẳng biết ta mạnh ở điểm nào."

Một quyền nện thẳng vào trán Trương Quân Trắc, sức mạnh vô cùng lớn.

Nhưng Trương Quân Trắc không thể bay ra, vì tay y vẫn bị Phương Hứa nắm chặt.

Tiếp theo, Phương Hứa tung một quyền vào bụng Trương Quân Trắc, y lập tức cong người như con tôm.

Trong lúc Trương Quân Trắc cúi gập người, Phương Hứa nhấc gối lên, thúc mạnh vào cằm y, vài chiếc răng lập tức văng ra.

Ngay sau đó, những cú đấm như mưa trút xuống mặt Trương Quân Trắc, một quyền vào mắt trái, một quyền vào mắt phải, thêm một quyền vào giữa trán.

Đánh cho da tróc thịt bong.

Phương Hứa dường như muốn mở hộp sọ y ra, xem niệm lực rốt cuộc là cái thứ gì.

Nhưng việc đấm liên tục vào mặt Trương Quân Trắc có hai lý do.

"Hai chuyện, thứ nhất, niệm lực có phải được giải phóng qua mắt không?"

Phương Hứa hỏi Cự Thiếu Thương.

Phương Hứa: "Thứ hai, ta đã đấm nó ra cái dạng này rồi, sao vẫn không thấy cái cảnh đánh cho phân bắn ra từ não như ngươi nói?"

Cự Thiếu Thương: "Việc thứ nhất, niệm lực phóng thích thế nào ta đéo biết, thứ hai, ngươi từ mi tâm đánh không ra cứt là vì chưa mở lỗ."

Phương Hứa "ồ" một tiếng, rồi ngửi ngửi: "Chưa đánh ra, sao lại thối thế này?"

Cự Thiếu Thương: "Vì cứt vốn có cửa mà."

...