Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trở về phòng khác, Cự Thiếu Thương đặt bản ghi chép vừa rồi của Thôi Chiêu Chính lên bàn: "Đã tách ra hết rồi chứ?"
Lan Lăng Khí gật đầu: "Trong hồ sơ mang từ Trác Quận đến, tất cả các vụ án khả nghi đều đã được tách ra."
Cự Thiếu Thương đẩy bản ghi chép của Thôi Chiêu Chính qua: "So sánh đi, chủ yếu là so sánh các vụ mất tích."
Mấy người bận rộn, chia nhau ra so sánh.
Thời gian vùi đầu làm việc trôi qua rất nhanh, đợi đến lúc gần lên đèn, mọi người đã đối chiếu xong tình tiết vụ án.
"Trí nhớ tốt đến kinh ngạc."
Lan Lăng Khí đưa kết quả so sánh cho Cự Thiếu Thương: "Sai số giữa ghi chép của Thôi Chiêu Chính và hồ sơ không vượt quá một phần trăm, chỗ sai cũng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt."
Cự Thiếu Thương vừa xem vừa hỏi: "Vụ án mất tích thì sao?"
Lan Lăng Khí: "Vụ án mất tích là kỳ lạ nhất, lời khai và hồ sơ của gã ta không sai một ly."
Mộc Hồng Yêu nói: "Trong hơn chín năm này, Trác Quận tổng cộng xảy ra mấy chục vụ án mất tích, số vụ thiếu nữ mất tích không quá ba phần mười."
Nàng đưa phần mình đã tóm tắt trọng điểm cho Cự Thiếu Thương: "Chỗ kỳ lạ là, trong những năm qua, các vụ án mất tích xảy ra khá tập trung."
"Các vụ án mất tích hàng năm tập trung trong một hoặc hai tháng, mỗi lần đều có cả nam, nữ, già, trẻ, đồng thời mỗi khi xảy ra vụ án mất tích, Trác Quận cũng báo cáo về nạn cướp bóc."
"Phân tích từ tình tiết vụ án cụ thể, chín phần mười số người mất tích này có thể thực sự bị giặc cướp bóc, không rõ tung tích, không liên quan gì đến vụ án giết thiếu nữ lần này."
Cự Thiếu Thương: "Báo cáo về giặc cướp là việc của ai?"
Mộc Hồng Yêu: "Phủ thừa Trác Quận."
Nàng nhìn Cự Thiếu Thương: "Cao Cảnh Kỳ chỉ làm phủ thừa ở Trác Quận ba năm."
Cự Thiếu Thương ừ một tiếng: "Xem ra Thôi Chiêu Chính đúng là không có vấn đề gì."
Hắn nghiêng đầu nhìn Phương Hứa: "Ngươi thấy thế nào?"
Phương Hứa ngồi thẳng người: "Nếu như ta cứ cho rằng bọn họ đều có tội thì sao?"
Cự Thiếu Thương hỏi: "Giải thích thế nào?"
Phương Hứa lựa lời nói: "Nếu cứ cho rằng tất cả các vụ mất tích thiếu nữ trong suốt hơn chín năm qua đều có liên quan đến Linh Thai Đan, vậy thì việc quy luật các vụ án mất tích xảy ra trong ba năm Cao Cảnh Kỳ ở Trác Quận giống với quy luật sáu năm trước đó không phải là trùng hợp."
Cự Thiếu Thương lại xem xét tài liệu do Mộc Hồng Yêu và những người khác thu thập.
"Đúng vậy, ba năm Cao Cảnh Kỳ ở Trác Quận, số vụ mất tích xảy ra về cơ bản giống như sáu năm trước, tháng có khác, nhưng đều tập trung vào hai tháng nhất định."
Phương Hứa nói: "Vậy nên, cứ cho là năm nào cũng có Linh Thai Đan từ Trác Quận tuồn ra ngoài, vậy thì số lượng phải cố định."
Cự Thiếu Thương và những người khác gật đầu.
Phương Hứa hít một hơi thật sâu: "Mỗi năm có bốn thiếu nữ mất tích, rất cố định."
Sắc mặt Cự Thiếu Thương hơi thay đổi: "Nếu cứ cho là như vậy, có thể suy ra Trác Quận mỗi năm phải cung cấp bốn viên Linh Thai Đan."
Phương Hứa: "Giả sử, bốn viên Linh Thai Đan đủ cho một người kéo dài tuổi thọ một năm thì sao?"
Cự Thiếu Thương: "Ý của ngươi là, Linh Thai Đan của Trác Quận cố định cung cấp cho một người, mỗi năm bốn viên?"
Tất cả mọi người đứng bật dậy.
Họ nhìn nhau.
Cự Thiếu Thương: "Chết tiệt, Cao Cảnh Kỳ đang ở trong tay Cao Lâm!"
Không thể lập tức đi đối chứng được.
Giả thiết của Phương Hứa chứng minh một vấn đề...
Nếu giả thiết của cậu đúng, thì cha con Trương Vọng Tùng, Trương Quân Trắc đã bị Cao Cảnh Kỳ lừa.
Cao Cảnh Kỳ lợi dụng cha con Trương Vọng Tùng, giết hơn năm mươi thiếu nữ, luyện chế ra hơn năm mươi viên Linh Thai Đan.
Hơn năm mươi viên ông ta đưa cho Trương Quân Trắc, có lẽ chẳng có mấy viên là thật.
Linh Thai Đan thật đều bị Cao Cảnh Kỳ bán cho người nào đó, hoặc là đem đi thượng cung.
"Nhưng mà..."
Lâm Lang hỏi: "Cao Cảnh Kỳ dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể thoát khỏi liên quan đến vụ án lớn như vậy? Chỉ cần cha con Trương Vọng Tùng bị tra, ông ta nhất định sẽ bị truy cứu."
Cự Thiếu Thương khàn giọng đáp lại nghi vấn của nàng.
"Có hai khả năng, thứ nhất, bọn chúng không hề biết người tra bọn chúng là Luân Ngục Tư chúng ta, mà chỉ cho rằng là nha môn khác mà chúng có thể dễ dàng mua chuộc."
Cự Thiếu Thương nói: “Sư môn của Trương Vọng Tùng là Lại Bộ Thị Lang, uy vọng rất lớn, bọn họ cho rằng có Lại Bộ Thị Lang chống lưng, vụ án này tìm một kẻ chết thay là xong.”
“Thứ hai.”
Cự Thiếu Thương nói: “Cao Cảnh Kỳ không nghĩ cha con Trương Vọng Tùng sẽ bán đứng mình, không biết vì sao, nhưng Cao Cảnh Kỳ chắc chắn như vậy.”
Phương Hứa: “Nếu không phải Thôi Chiêu Chính khai ra, thì đúng là cha con nhà họ Trương không hề nhắc đến việc Cao Cảnh Kỳ là đệ tử Linh Cảnh Sơn.”
Cự Thiếu Thương xoay người: “Ta đi cầu kiến Tư Tọa, để chúng ta có thể thẩm vấn Cao Cảnh Kỳ.”
Hắn vừa định bước ra ngoài thì thấy Cao Lâm dẫn một đội người xuất hiện.
Ngân Tuần Cố Niệm dưới trướng Cao Lâm lớn tiếng nói: “Giao Thôi Chiêu Chính mà các người đang giam giữ ra đây.”
Cự Thiếu Thương: “Học cách đứng nghiêm chào hỏi rồi nói chuyện với ta.”
Cố Niệm ngẩn người, đứng nghiêm hành lễ: “Chào Cự đội, giao người cho chúng ta đi.”
Cự Thiếu Thương không để ý đến y, nhìn Cao Lâm: “Vì sao?”
Cao Lâm có chút do dự.
Nhưng hắn ta vẫn nói rõ tình hình: “Cao Cảnh Kỳ bị trọng thương hôn mê, cha con Trương Vọng Tùng đã chết, hiện giờ Thôi Chiêu Chính là người duy nhất có thể tìm ra manh mối.”
"Chết rồi? Đều chết hết rồi?"
Cự Thiếu Thương trợn trừng mắt, hàn ý bức người: "Người ở trong tay các ngươi, thế đ** nào lại chết?!"
Giọng Lan Lăng Khí cũng dần lạnh lẽo: "Nghi phạm quan trọng như vậy mà chết trong tay các ngươi, theo quy củ phải truy cứu trách nhiệm! Các ngươi không có quyền phá án nữa!"
Cao Lâm im lặng, Cố Niệm ngửa cổ: "Vậy thì ngươi đi tìm Tư Tọa đi, đây là lệnh của Tư Tọa."
Cự Thiếu Thương: "Tốt lắm, ta đi tìm Tư Tọa ngay đây, các ngươi ở đây chờ đi."
Cố Niệm: "Cự đội, không chờ được đâu, ngươi cứ đi tìm việc của ngươi, người chúng ta phải mang đi ngay."
Y vừa nói xong đã muốn xông vào, Phương Hứa bước ngang một bước chặn lại.
"Lão đại."
Cậu nói với Cự Thiếu Thương: "Ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi."
Thiếu niên chậm rãi đi đến trước cửa phòng giam Thôi Chiêu Chính, đứng vững vàng.
Ánh mắt Cố Niệm cũng lộ vẻ lạnh lẽo: "Ngươi dám cản? Ngươi dám không để ý lệnh của Tư Tọa?"
Phương Hứa đứng đó, như một cây tùng mọc trên vách đá.
"Ta không cản các ngươi, các ngươi cũng đừng chạm vào ta."
Cố Niệm nhìn cánh cửa bị Phương Hứa chắn: "Vậy nếu ta chạm vào ngươi thì sao?"
Phương Hứa: "Năm ta bảy tuổi từng bị một con chó dữ cắn, nó to hơn, khỏe hơn ta."
Cố Niệm cười: "Ngươi nói vậy là ý gì? Chó dám cắn ngươi, ngươi dám cắn chó à?"
Phương Hứa: "Ừ, cắn. Lúc đó ta không có dao, bên cạnh cũng chẳng có gậy gộc hay hòn đá nào."
Cố Niệm ngẩn người, rồi bật cười, nhưng sau đó lại thôi.
Bởi vì Phương Hứa bình tĩnh nói với y: "Cắn chết."
Một lúc sau Cố Niệm mới phản ứng lại: "Mẹ kiếp, ngươi đang chửi ai là chó hả!?"
Y định xông lên đánh Phương Hứa, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của cậu, y giật mình.
Ánh mắt đó.......
Y dám động thủ, Phương Hứa thật sự dám giết người.
"Cự đội."
Đúng lúc này, Cao Lâm lên tiếng: "Không cần đi gặp Tư Tọa nữa, Tư Tọa... Đêm qua bị tập kích, trọng thương, không thể gặp ngươi."