Thánh Thù

Chương 70. Đôi mắt

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Muốn tìm ra sợi tơ bám vào người Phương Hứa rồi vào được địa lao bằng cách nào, suy ngược lại cũng không khó.

Trong khoảng thời gian này, số người từng tiếp xúc với Phương Hứa vốn không nhiều.

Loại trừ người của Luân Ngục Tư trước, người duy nhất từng tiếp xúc với Phương Hứa chính là... Vệ tiên sinh.

Khi Phương Hứa đến Đại Thù, đúng lúc gặp Vệ tiên sinh bị ám sát ở cổng thành.

Phương Hứa đã cứu chữa cho Vệ tiên sinh, đây là người lạ duy nhất cậu từng tiếp xúc.

Đội Cự Dã nhanh chóng đến phòng khám của Vệ tiên sinh: Bảo Dân Đường.

Bảo Dân Đường vô cùng bận rộn, dù Vệ tiên sinh bị thương nặng chưa khỏi nên không thể trực tiếp khám bệnh, nhưng nơi này vẫn chật kín người.

Sau khi trình bày thân phận và mục đích, Phương Hứa và đồng đội được dẫn vào hậu viện.

Vệ tiên sinh đang nằm trên giường, trên bàn cạnh giường là một chồng giấy chẩn đoán.

Đây đều là những đơn thuốc mà các y giả phía trước kê cho bệnh nhân, Vệ tiên sinh đều phải xem qua từng tờ một.

"Cái này không đúng, mạng người là việc lớn, sao có thể qua loa."

Vệ tiên sinh lấy bút, phê chữa vào một bản chẩn đoán.

Ngẩng đầu thấy Phương Hứa, Vệ tiên sinh mừng rỡ: "Ân công."

Ông muốn đứng dậy, Phương Hứa vội đỡ lấy: "Tiên sinh đừng động."

Hỏi thăm vài câu, Phương Hứa liền hỏi Vệ tiên sinh, có ấn tượng gì về kẻ đã tập kích ông hôm đó không.

Vệ tiên sinh đáp: "Không nhìn rõ, lúc đau quá quay lại, chỉ thấy một bóng người nhỏ bé gầy gò."

Hôm đó Lan Lăng Khí và Mộc Hồng Yêu đuổi theo, nhưng không ngờ kẻ tập kích kia nhanh nhẹn lạ thường, không bắt được.

Hai người họ cũng thấy, kẻ đó không cao nhưng rất khỏe mạnh.

Vụ này thuộc về phủ nha địa phương điều tra, giờ mới đến tay Luân Ngục Tư.

Phương Hứa cũng hiểu, vì sao Tư Tọa lại đòi vụ này từ phủ nha địa phương.

Vệ tiên sinh nói: "Lúc ngã xuống đất, ta thấy bắp chân người kia rất to, chắc là dân lao động chân tay."

Phương Hứa hỏi: "Tiên sinh đã nói những điều này với người của quan phủ chưa?"

Vệ tiên sinh gật đầu: "Đều nói rồi."

Bọn họ nhìn nhau.

Không đúng.

Quan phủ địa phương, trong tình huống có đặc điểm nhân vật, vụ án lại liên quan đến Vệ tiên sinh có uy vọng lớn như vậy, sao điều tra lại không có tiến triển?

Hơn nữa, lúc đó đội Cự Dã có mặt, Lan Lăng Khí còn đuổi theo, quan phủ địa phương thế mà không đến Luân Ngục Tư hỏi han.

Bọn họ không đến hỏi, chúng ta đi hỏi.

Phương Hứa đứng dậy: "Tiên sinh nghỉ ngơi, ta đi chỗ khác tra xét xem sao."

Khi mấy người rời đi, Vệ tiên sinh đã xem lại những bệnh án kia.

"Dưới chân thiên tử, Kinh Triệu Doãn làm việc không nên chậm trễ như vậy."

Cự Thiếu Thương khoát tay: "Chúng ta đi xem sao."

Vừa định đi, đột nhiên có người của Luân Ngục Tư chạy tới: "Đội trưởng Cự, có chuyện rồi, Tư Tọa gọi các ngươi về."

Cự Thiếu Thương hỏi: "Chuyện gì?"

Người báo tin hạ giọng: "Trương Quân Trắc chết rồi."

Bọn họ giật mình, vội vàng trở về Luân Ngục Tư.

Hai ngày nay Trương Quân Trắc đều nằm ở đó, quan sát nghiêm ngặt, không thấy gì khác thường.

Hôm nay chuẩn bị xong xuôi, Diệp Minh Mâu định dò xét đầu óc Trương Quân Trắc.

Nhưng lại phát hiện y đã chết.

Lật thi thể Trương Quân Trắc lên, mặt đất vốn chắc chắn gần như không thể phá vỡ vậy mà bị nung chảy thành một cái lỗ nhỏ, chỉ bằng ngón tay, sâu không thấy đáy.

Phương Hứa xem xét thi thể Trương Quân Trắc, thấy chính giữa mông y bị đốt thủng.

Có thứ gì đó cực nóng, từ trong cơ thể y chìm xuống, đốt cháy suốt chặng đường.

"Linh Thai Đan trong người y có vấn đề."

Phương Hứa chợt nhận ra: "Sợi tơ tiến vào cơ thể y, hòa vào Linh Thai Đan biến thành thứ gì đó mới."

Cậu cúi người, nhìn vào cái lỗ nhỏ.

Đen ngòm, vừa nhỏ vừa sâu, làm sao thấy được gì.

Phương Hứa ghé mắt sát vào miệng lỗ, đồng tử mắt trái phát huy đến cực hạn.

Một bàn tay đột ngột xuất hiện trước mắt cậu, chụp lấy nhãn cầu của cậu.

"Trả mắt cho ta!"

Âm thanh thê lương oán hận.

Phương Hứa "a" lên kinh hãi, ngã ngửa ra sau.

Cậu sờ mắt, vẫn còn.

Nổi giận, câuh trở lại miệng lỗ nhìn xuống: "Trả cái con mẹ mày, mắt là trời sinh tao, cha mẹ cho, mày kêu cái con mẹ gì!"

Nói xong cậu còn nhổ một bãi nước bọt xuống lỗ.

Nhìn kỹ lại, ánh mắt cậu đột nhiên xuyên thẳng vào sâu trong hang động, dường như nhìn thấy một cái đầu người, còn khá nguyên vẹn, chỉ có đôi mắt là trống rỗng.

Dường như, nó cũng đang "nhìn" cậu.

"Nhìn hả? Cho mày nhìn này!"

Phương Hứa cởi quần, lôi "của quý" ra, nhắm ngay cái lỗ kia mà chuẩn bị xả một bãi.

...

...