Thánh Thù

Chương 73. Ngón giữa

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Phương Hứa mang đầy đầu những câu hỏi, cái gì mà chờ ta và nàng có thể vào?

Cậu cứ nhìn Uất Lũy như vậy, Uất Lũy cũng nhìn cậu như vậy.

Hai người nhìn nhau không biết bao lâu, vẫn là Diệp Minh Mâu khẽ lên tiếng.

Nàng có chút sợ hãi.

Hai người đàn ông rất đẹp trai nhìn nhau lâu như vậy, hoặc là sẽ đánh nhau, hoặc là sẽ hôn nhau.

Nàng đều sợ.

"Tư Tọa là Tư Tọa, xảy ra chuyện lớn như vậy mà ngài không hề để tâm chút nào."

Sau khi Diệp Minh Mâu phá vỡ sự im lặng, Phương Hứa cũng phá vỡ thế cân bằng mà hai người duy trì vì sự im lặng.

Uất Lũy gật đầu: "Ta là Tư Tọa, đây đúng là chuyện mà Tư Tọa nên lo lắng."

Uất Lũy nhìn Phương Hứa: "Vậy thì, tại sao ngươi phải lo lắng?"

Phương Hứa ngẩn người, đúng vậy, mình lo lắng làm gì chứ?

Ở thôn cậu nổi tiếng là không lo lắng, chuyện nhà ai cậu cũng không quản, cậu...

Ở thôn cậu nổi tiếng là hay lo lắng, trước khi rời thôn còn bận tâm đủ chuyện vặt vãnh.

"Đúng!"

Phương Hứa quay ngoắt đi: "Ta lĩnh bổng lộc do triều đình phát, chứ đâu phải Luân Ngục Tư phát. Ta chỉ là Ngân Tuần, đâu phải Tư Tọa, quản nhiều làm gì?"

Uất Lũy nói: "Xét về căn nguyên thì không sai. Tiền là Hộ Bộ triều đình cấp, thông qua Luân Ngục Tư phát, đúng là ngươi chỉ là Ngân Tuần, không phải Tư Tọa."

Hắn cười: "Nhưng ta có thể khai trừ ngươi."

Phương Hứa giật mình quay phắt lại, cơn giận bùng lên ngùn ngụt, nhưng khi thấy rõ vẻ mặt như cười như không của Uất Lũy.

Cậu nuốt ngược câu "Vậy ngươi khai trừ ta đi" vào trong.

Diệp Minh Mâu đã vô cùng lo lắng, hai bàn tay nhỏ bé siết chặt thành nắm đấm.

Nàng thấy rõ cơn giận của Phương Hứa, cũng biết cậu sắp buột miệng nói "Ta không làm nữa".

Và rồi, nàng quả nhiên nghe thấy Phương Hứa giận dữ hét lên.

"Thấy chưa, lại giận dỗi rồi! Xin lỗi!"

Uất Lũy cũng không ngờ Phương Hứa lại nói xin lỗi.

Phương Hứa thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả ảo thuật: "Tư Tọa muốn nói với ta rằng, không ai có nghĩa vụ giải thích những chuyện không liên quan cho người khác. Nếu muốn nghe, thì ít nhất phải có thái độ đúng mực."

Uất Lũy: "Sao ngươi có thể chuyển đổi giữa cứng rắn và nhượng bộ nhanh như vậy?"

Phương Hứa: "Người ở dưới mái hiên..."

Uất Lũy lười đáp lời cậu.

"Đến khi nào thực lực của ngươi đủ để ta tôn trọng, thì hãy nghĩ đến việc đối thoại bình đẳng với ta."

Hắn liếc nhìn cửa: "Mời."

Phương Hứa: "Tư Tọa khách khí quá, Tư Tọa tạm biệt."

Cậu vậy mà vui vẻ chạy đi luôn.

Phương Hứa vừa đi, Diệp Minh Mâu thở phào một hơi.

Nàng thật sự sợ hai người cãi nhau, xem ra Phương Hứa tính tình có hơi nóng nảy thật.

"Tư Tọa..."

Diệp Minh Mâu khẽ gọi.

Uất Lũy khẽ lắc đầu: "Hắn có giống một bà mẹ già hay lo lắng không?"

Diệp Minh Mâu ngớ người, có chút tò mò về cách hình dung này.

"Hắn lớn lên nhờ ăn cơm của cả làng, mọi người trong làng đều đối xử tốt với hắn, nên chuyện của nhà ai hắn cũng coi như chuyện của mình, tuổi còn trẻ mà số khổ."

Uất Lũy nói: "Người như hắn rất khó thật lòng chấp nhận người ngoài gia đình, nhưng... khi hắn bắt đầu lo lắng, đó là chuyện tốt, hắn đã coi Luân Ngục Tư là nhà rồi."

Diệp Minh Mâu hỏi: "Vậy vì sao Tư Tọa không nói cho hắn?"

Uất Lũy lắc đầu: "Ta nói qua với hắn rồi, chỉ là hắn không nhớ kỹ. Người khi không có năng lực thì đừng lo chuyện ngoài khả năng."

Hắn ngồi xuống, liếc nhìn chiếc gương đồng phía sau.

Phương Hứa trong gương "thình thịch thình thịch" chạy ra khỏi Luân Ngục Tư, chắc là đi tìm đám người Cự Thiếu Thương rồi.

Uất Lũy xoa xoa mi tâm: "Ta luôn phát sầu, với người dưới rốt cuộc nên làm từ phụ hay nghiêm phụ."

Người trẻ tuổi rốt cuộc có nên dạy dỗ hay không?

Dạy dỗ quá nghiêm thì nhuệ khí không còn, không dạy dỗ thì thêm phiền.

Hắn thầm nghĩ thôi vậy, nhiệt tình của người trẻ tuổi, khi họ làm sai tự nhiên sẽ có bài học. Nếu chưa phạm sai lầm mà đã dạy dỗ thì chẳng khác nào dội một chậu nước lạnh.

Mà lúc này Phương Hứa vừa đi nhanh vừa nghĩ, thật ra cậu không quen Tư Tọa.

Nhưng cậu biết người như Tư Tọa chắc chắn có chuẩn bị, cũng tất nhiên có đối sách.

Càng là người trông có vẻ bình thường vô năng lại ở vị trí cao, càng dễ bị người khác đánh giá thấp, nhưng càng phải cẩn thận với những người như vậy.

Cậu cảm thấy vẫn nên tìm ra chủ nhân của sợi tơ rước, chỉ có như vậy mới có thể hiểu rõ sợi tơ có liên quan trực tiếp gì đến việc tiến vào phong ấn.

Theo suy đoán hiện tại, nhục thân không thể trực tiếp tiến vào Thập Phương Chiến Trường.

Trương Quân Trắc là Niệm Sư, có tinh thần lực cường đại.

Thêm vào đó, Tư Tọa từng nói với Phương Hứa rằng trên đời này thật sự có quỷ.

Tư Tọa không nói rõ là không phải ai chết đi linh hồn cũng có thể thành quỷ, nhưng qua giọng điệu của ngài, có thể đoán được điều đó.

Dân chúng ít thấy quỷ là vì thành quỷ rất khó.

Niệm Sư, tinh thần lực cường đại, đây phải là điều kiện cơ bản.

Nghĩ đến đây, Phương Hứa tràn đầy động lực.

Thứ nhất, cậu không muốn ngồi chờ chết, dù thứ muốn móc mắt cậu chỉ là ảo giác, nó vẫn là một mối đe dọa.

Thứ hai, cậu muốn thử bắt một con quỷ xem sao.

Người trẻ tuổi nào mà chẳng từng mơ mộng gặp quỷ rồi cho nó "siêu độ" bằng vật lý.

Về mục tiêu cần tìm, câuh vẫn nghiêng về phía kẻ đã ám sát Vệ tiên sinh hơn.

Luân Ngục Tư đương nhiên cũng sẽ điều tra Vệ tiên sinh, nhưng người này thật sự không có gì để điều tra cả.

Mọi thứ về Vệ tiên sinh đều minh bạch rõ ràng, nếu ông ta có vấn đề thì đã bị phát hiện từ lâu rồi.

Ông ta từng học ở Linh Cảnh Sơn, một nơi như Linh Cảnh Sơn, chỉ cần ông ta có chút gì đó bất thường thì không thể nào không bị phát hiện.

Sau đó ông ta đến Thái Y Viện trong Hoàng cung, nơi này càng thêm giới bị nghiêm ngặt, giám sát gắt gao.

Không ai tin Vệ tiên sinh lại làm chuyện xấu.

Cậu vừa đi vừa nghĩ, sắp đến Phủ nha Đại Thế Thành thì đột nhiên thấy vô số người từ trong phủ nha lao ra.

Ai nấy đều kinh hoàng thất thố, lăn lê bò lết.

Phương Hứa ngược dòng người xông vào, tiện tay túm lấy một Bổ khoái hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy!"

"Quỷ!"

Bổ khoái kia mặt trắng bệch, tam hồn thất vía như bị dọa bay mất: "Có quỷ!"

...