Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Kể từ hôm nay, ngươi chính là Môn chủ Thanh Tiêu Môn, sau này hãy chăm lo cho các sư đệ, sư muội của ngươi."
Nguyên môn chủ Thanh Tiêu Môn, Lâm Tầm Phong, sau khi để lại lời này bèn dứt khoát rời đi, quay lưng về phía đám đồ nhi, gương mặt trông chỉ ngoài ba mươi tuổi của hắn tràn ngập vẻ quyết tuyệt.
Men theo đường núi đi xuống, thanh y của Lâm Tầm Phong phiêu động theo gió, hiển lộ khí thái tiêu dao.
Lúc này đã là hoàng hôn, ráng chiều phủ kín bầu trời, dãy núi phía xa tựa như được phủ một lớp lửa rực, cảnh mặt trời lặn trông thật thê mỹ.
Đứng trước sơn môn, Lý Thanh Thu có vẻ mặt đầy oán giận. Hắn đã khuyên cạn lời, nhưng sư phụ vẫn nhất quyết không nghe, khăng khăng đòi xuống núi tìm Tiên đạo.
Thân là đại đệ tử của Thanh Tiêu Môn, Lý Thanh Thu cũng mới mười sáu tuổi, hắn sầu não vì đám sư đệ sư muội còn nhỏ hơn, đứa nhỏ nhất mới hơn mười tuổi.
Để hắn một mình nuôi nấng đám sư đệ sư muội này, chẳng phải là hủy hoại đời hắn sao?
Hắn cũng muốn cầm kiếm đi khắp chân trời, tiêu dao một kiếp. Những ngày tháng thanh nhàn trên núi này, hắn đã chán ngấy rồi, thậm chí còn hoài niệm những ngày tháng được mệt thì nằm dài trên trường kỷ, lướt xem những hình ảnh kỳ thú.
"Sư phụ, nếu ta hủy mất Thanh Tiêu Môn, ngươi đừng trách ta!"
Lý Thanh Thu cao giọng hét lên, chất giọng có phần non nớt vang vọng khắp núi rừng. Lâm Tầm Phong, người đã đi tới bìa rừng, chỉ giơ tay lên chứ không hề quay đầu lại.
Một bàn tay nhỏ từ phía sau kéo nhẹ ống tay áo của Lý Thanh Thu. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu sư muội Lý Tự Cẩm mười tuổi đang rụt rè nhìn hắn, hỏi: "Đại sư huynh, ngươi cũng sẽ bỏ rơi chúng ta sao?"
Ngọn lửa giận trong lòng Lý Thanh Thu lập tức tan biến.
Hắn đưa mắt quét một vòng, ngoại trừ Tam sư đệ Khương Chiêu Hạ đáng ghét kia, năm vị sư đệ, sư muội còn lại đều đang nhìn hắn với vẻ mặt căng thẳng hoặc lo lắng.
Hắn cảm nhận được một trách nhiệm nặng nề.
Nhưng đây không phải là cuộc đời mà ta muốn sau khi xuyên qua!
Đúng lúc này, trước mắt Lý Thanh Thu bỗng nhiên hiện ra từng hàng chữ:
‘Ngươi lần đầu trở thành chủ một môn phái, đạo thống được kích hoạt, bắt đầu dò xét Thanh Tiêu Môn.’
‘Dò xét thành công, bắt đầu đánh giá Thanh Tiêu Môn.’
‘Đánh giá thành công, phẩm giai là Bất Nhập Lưu.’
‘Xét thấy ngươi lần đầu trở thành chưởng môn, nhận được một cơ hội lựa chọn mệnh cách, một cơ hội nhận truyền thừa đạo thống.’
Nhìn dòng chữ nhắc nhở trước mắt, Lý Thanh Thu sững sờ, còn tưởng mình hoa mắt. Nhưng dù dụi mắt mấy lần, những dòng chữ ấy vẫn hiện ra.
Hắn nhìn sang các sư đệ, sư muội khác, dường như họ không hề để ý tới điều này.
Lẽ nào bàn tay vàng của mình sắp mở ra rồi sao?
Tim Lý Thanh Thu đập thình thịch.
Hắn vừa nảy ra ý nghĩ làm sao để tạm thời ẩn đi những dòng chữ này, chúng liền biến mất. Khi hắn muốn nhìn lại, chúng lại một lần nữa hiện ra trước mắt.
Điều này càng khiến hắn chắc chắn rằng mình không hề gặp ảo giác.
Lý Thanh Thu đã sống hai đời, tâm tính không phải thiếu niên bình thường có thể so bì. Hắn bèn mở miệng nói: "Đó cũng là lời thừa của sư phụ, hắn đã muốn đi thì cứ để hắn đi, sau này chúng ta nương tựa vào nhau mà sống."
Lời vừa nói ra, các sư đệ, sư muội mặt mày hớn hở. Lòng tin của họ đối với Lý Thanh Thu còn lớn hơn cả Lâm Tầm Phong, bởi vì Lâm Tầm Phong quanh năm ở bên ngoài, phần lớn thời gian ở Thanh Tiêu Môn đều do Lý Thanh Thu quán xuyến. Ngoại trừ Tam sư đệ Khương Chiêu Hạ, các đệ tử khác đều quấn lấy Lý Thanh Thu.
An ủi một hồi, Lý Thanh Thu đã không thể chờ đợi được nữa, muốn quay về phòng để nghiên cứu những dòng nhắc nhở vừa rồi.
"Ngộ Xuân, ngươi đi nấu cơm. Đông Nguyệt, ngươi trông chừng Mẫn Nhi, Tự Phong và Tự Cẩm."
Lý Thanh Thu nhanh chóng giao phó xong liền xoay người trở về viện của mình.
Thanh Tiêu Môn nghe thì có vẻ oai phong, nhưng thực chất chỉ có tám người, sau hôm nay thì chỉ còn lại bảy. Trong môn chỉ có ba tòa sân viện, một tòa là nơi luyện công của Lâm Tầm Phong, một tòa là nơi ở của các đệ tử, còn một tòa dùng để chứa đồ đạc linh tinh.
Thân là đại đệ tử, Lý Thanh Thu được ở một căn phòng riêng, khiến các sư đệ, sư muội vô cùng hâm mộ.
Lý Thanh Thu ngồi trên giường, trong lòng tò mò làm cách nào để xem xét hệ thống. Ngay lúc đó, trước mắt hắn hiện ra một bảng thông tin hư ảo, trên đó có từng hàng chữ viết:
‘Môn phái: Thanh Tiêu Môn (có thể đổi tên).’
‘Chưởng giáo: Lý Thanh Thu.’
‘Số lượng đệ tử (có thể mở ra xem chi tiết): 7’
‘Đánh giá giai vị: Bất Nhập Lưu (có thể mở ra xem chi tiết phát triển).’
‘Hộ đạo đại trận: Không.’
‘Hộ đạo thần thú: Không.’
‘Số lần có thể rút mệnh cách: .’
‘Số phần thưởng truyền thừa có thể nhận: .’
Lý Thanh Thu nhìn tấm bảng hệ thống của mình, có cảm giác như đang chơi game. Nói đến, kiếp trước hắn rất thích chơi game tu tiên trên điện thoại, điều này khiến hắn vô cùng hứng thú với hệ thống.
Hắn nghĩ đến việc mở mục số lượng đệ tử ra xem, ngay lập tức, bảng thông tin thay đổi, xuất hiện bảy ảnh chân dung, bên cạnh mỗi ảnh đều có tên, bao gồm cả hắn.
Thứ tự được sắp xếp theo tuổi tác, lần lượt là Lý Thanh Thu, Trương Ngộ Xuân, Khương Chiêu Hạ, Lý Đông Nguyệt, Ngô Mẫn Nhi, Lý Tự Phong, Lý Tự Cẩm.
Bảy người họ đều là cô nhi được sư phụ Lâm Tầm Phong đưa từ dưới núi về, thân thế khác nhau. Lâm Tầm Phong chưa bao giờ nói với họ về thân thế của mình, nhưng Lý Thanh Thu đã sống hai đời, kiếp này vừa sinh ra đã có ý thức, nên hắn biết rõ thân thế của mình.
Dù cho Lâm Tầm Phong đã rời đi, hắn cũng không có ý định đi tìm phụ mẫu, trong lòng hắn, đoạn nhân tình đó đã dứt.
Lý Thanh Thu tập trung sự chú ý vào ảnh chân dung của Trương Ngộ Xuân, lập tức, thông tin của Trương Ngộ Xuân hiện ra:
‘Tên: Trương Ngộ Xuân.’
‘Giới tính: Nam’
‘Tuổi: 15.’
‘Độ trung thành (với Chưởng giáo / Môn phái): 89/23 (giá trị tối đa là 100).’
‘Tư chất tu luyện: Bình thường.’
‘Ngộ tính: Tốt’
‘Mệnh cách: Nội Chính Tuệ Tinh, Ẩn Nhẫn.’
...
Lý Thanh Thu nhíu mày. Độ trung thành của Nhị sư đệ đối với hắn là 89, nhưng đối với Thanh Tiêu Môn chỉ có 23?
Chẳng phải điều đó có nghĩa là sau khi lớn lên, Trương Ngộ Xuân rất có thể sẽ rời khỏi Thanh Tiêu Môn sao?
Hắn lại dồn sự chú ý vào mệnh cách của Trương Ngộ Xuân, giải thích chi tiết của Nội Chính Tuệ Tinh và Ẩn Nhẫn hiện ra theo.
Phần giới thiệu mệnh cách rất dễ hiểu, Nội Chính Tuệ Tin là có tài năng về việc quản lý nội bộ, Ẩn Nhẫn là gặp chuyện có thể nhẫn nhịn.
Lý Thanh Thu đột nhiên cảm thấy hệ thống này thật lợi hại, thông qua những giao diện thuộc tính này, hắn có thể thấy được thiên tư, thiên phú cùng độ trung thành của mỗi một đệ tử. Có hệ thống trong tay, việc quản lý lòng người và bồi dưỡng đệ tử của hắn sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Hắn lại nhìn sang Tam sư đệ Khương Chiêu Hạ.
Khương Chiêu Hạ lúc nhỏ vô cùng quấn hắn, nhưng hai năm nay lại vô cùng phản nghịch, thường xuyên đối đầu với hắn, khiến hắn rất khó chịu.
Thế nhưng, độ trung thành của Khương Chiêu Hạ lại khiến Lý Thanh Thu vô cùng bất ngờ.
Độ trung thành của Khương Chiêu Hạ đối với hắn vậy mà lên đến 96 điểm, còn cao hơn cả Trương Ngộ Xuân, trong khi độ trung thành với Thanh Tiêu Môn chỉ có 1, lúc nào cũng có thể phản bội.
Tên tiểu tử này có bệnh sao?
Thích ta như vậy mà còn cứ muốn đối đầu với ta?
Nhìn xuống dưới, Lý Thanh Thu không khỏi vui mừng.
‘Tư chất tu luyện: Ưu tú.’
‘Ngộ tính: Siêu quần bạt tụy.’
‘Mệnh cách: Thiên Sinh Kiếm Sĩ, Hồng Trần Tiềm Giao.’
‘Thiên Sinh Kiếm Sĩ: Sinh ra để làm kiếm tu, ngộ tính đối với kiếm đạo cực cao, khả năng khống chế kiếm pháp cực mạnh.’
‘Hồng Trần Tiềm Giao: Thân ở hồng trần long đong, nếu hóa giải được kiếp nạn trong mệnh thì có thể hóa thành Phi Long, khí vận tăng mạnh không thể cản.’
Hay lắm!
Lợi hại như vậy sao?
Lý Thanh Thu bừng tỉnh ngộ, thảo nào hai năm nay Khương Chiêu Hạ nhìn hắn không vừa mắt.
Bởi vì hai năm trước, Lâm Tầm Phong đã cho hắn một thanh bảo kiếm, cả Thanh Tiêu Môn chỉ có hai thanh kiếm. Lúc đó, Khương Chiêu Hạ đã ngỏ ý muốn thanh kiếm này, nhưng bị hắn từ chối.
Hắn từ chối là vì cảm thấy Khương Chiêu Hạ tuổi còn quá nhỏ, lúc đó mới là một thiếu niên mười hai tuổi, tay cầm lợi khí dễ gây thương tích.
Một Thiên Sinh Kiếm Sĩ gặp được bảo kiếm mà không thể có được, khó trách Khương Chiêu Hạ nhìn hắn không thuận mắt. Nếu không phải vì quan hệ hai người thân thiết, e rằng Khương Chiêu Hạ đã tìm mọi cách để đoạt lấy thanh kiếm của hắn rồi.
Sự bất mãn của Lý Thanh Thu đối với Khương Chiêu Hạ lập tức tan biến, thay vào đó là sự thương cảm.
Tam sư đệ, sư huynh hiểu lầm ngươi rồi.
Không sao, sau này sư huynh nhất định sẽ tặng ngươi một thanh kiếm tốt, để ngươi vì Thanh Tiêu Môn mà tỏa sáng.
Bởi vì sự tồn tại của hệ thống, Lý Thanh Thu đã đặt mình vào vị trí của một chưởng môn, suy xét vấn đề đều từ góc độ của môn phái.
Hắn tiếp tục xem xuống dưới.
Lý Đông Nguyệt, Ngô Mẫn Nhi, Lý Tự Phong, Lý Tự Cẩm đều có độ trung thành với hắn không thấp, nhưng cao nhất vẫn là Khương Chiêu Hạ.
Tư chất và ngộ tính của họ mạnh hơn Trương Ngộ Xuân, nhưng không bằng Khương Chiêu Hạ.
Về phương diện mệnh cách, cũng không có ai chói sáng như Khương Chiêu Hạ, chỉ thể hiện rõ tính cách.
Mệnh cách của Ngô Mẫn Nhi cũng không tệ, đó là Hổ Khu Tượng Lực, tiểu tử này tu hành thì khí lực sẽ rất lớn, thân thể và tâm trí đều cường tráng.
Điều duy nhất khiến Lý Thanh Thu lo lắng là Lục sư đệ, Lý Tự Phong.
Lý Tự Phong và Thất sư muội Lý Tự Cẩm được Lâm Tầm Phong mang về cùng một lúc, hai người là huynh muội.
Lý Tự Phong lớn hơn hai tuổi. Trước kia họ không mang họ Lý, là Lâm Tầm Phong cho họ theo họ của Lý Thanh Thu.
Bây giờ Lý Tự Phong mới mười hai tuổi, hoạt bát lanh lợi, Lý Thanh Thu rất yêu quý hắn, chơi gì cũng thích dẫn hắn theo.
Thế nhưng, mục mệnh cách của Lý Tự Phong lại là Lòng Lang Dạ Thú, Không Từ Thủ Đoạn.
Ý nghĩa của hai mệnh cách này cũng như tên gọi, dễ sinh lòng dạ tham lam, vĩnh viễn không thỏa mãn, vì để đạt được mục đích sẽ không từ bất cứ giá nào.
Sau này nếu tiểu tử này nhòm ngó vị trí chưởng môn, chẳng phải sẽ trở mặt thành thù với ta sao?
Lý Thanh Thu nhìn độ trung thành của Lý Tự Phong, lại cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi.
Độ trung thành của Lý Tự Phong đối với hắn là 92, đối với Thanh Tiêu Môn là 40, sau này chú ý nhiều hơn là được.
Sau khi xem xét xong thông tin của các sư đệ, sư muội, Lý Thanh Thu cảm thấy Thanh Tiêu Môn rất có tiềm năng, điều đáng tiếc duy nhất là hắn không thể xem được tư chất tu luyện và ngộ tính của chính mình.
Khương Chiêu Hạ sau này có thể bồi dưỡng thành át chủ bài, Trương Ngộ Xuân có thể phụ trách quản lý, cả người tài văn lẫn kẻ giỏi võ đều có đủ.
Không thể không nói, Lâm Tầm Phong chọn đệ tử rất có mắt nhìn.
Lâm Tầm Phong du ngoạn giang hồ, gặp phải cô nhi không ít, nhưng chỉ mang về bảy người họ, chứng tỏ hắn ta cũng đã tuyển chọn.
Ngày thường, Lâm Tầm Phong cũng sẽ dạy họ một ít quyền cước, chỉ là trong mắt Lý Thanh Thu, đó đều là công phu mèo cào.
Lý Thanh Thu tiếp tục xem chi tiết phát triển của hệ thống, cái này không có gì đáng xem, không cần nghĩ cũng biết Thanh Tiêu Môn chẳng có nội tình gì.
Hắn tiếp tục xem xuống dưới, xem cơ hội lựa chọn mệnh cách và cơ hội nhận truyền thừa đạo thống mà mình có được.
‘Lựa chọn mệnh cách: Có thể chọn một hạng mệnh cách từ trong số các đệ tử, sao chép thành mệnh cách của mình.’
‘Phần thưởng truyền thừa: Có thể ngẫu nhiên nhận được truyền thừa như công pháp, pháp thuật, thần thông, tuyệt học, trận pháp, tạp học.’
Lý Thanh Thu lập tức mừng rỡ.
Mặc dù là khởi đầu mới, nhưng những thứ này hắn đều không có, Thanh Tiêu Môn làm sao phát triển được, may mà hệ thống có truyền thừa.
Hắn hiện có một cơ hội lựa chọn mệnh cách, một phần thưởng truyền thừa, xem như có thể bắt đầu rồi.
Hắn không chút do dự, một lần nữa nhấn vào ảnh chân dung của Khương Chiêu Hạ, tâm thần tập trung vào mệnh cách của hắn.
Sư đệ à, thiên phú của ngươi rất mạnh, bây giờ nó cũng là của ta rồi!