Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Mùa đông khắc nghiệt, băng tuyết phủ kín sân viện Thanh Tiêu Môn, cái lạnh hôm nay như thấu tận tâm can.
Sau khi nghe tin tức Tần Giác nói, sắc mặt Lý Thanh Thu và Trương Ngộ Xuân cũng thay đổi, bọn hắn hoàn toàn không ngờ Võ Bão Ngọc lại chết như vậy.
Tuy thời gian Võ Bão Ngọc ở Thanh Tiêu Môn không dài, nhưng dù sao cũng từng sớm tối chung đụng, cái chết của hắn đã gây ra một chấn động tâm lý nhất định đối với đám người.
Đặc biệt là Trương Ngộ Xuân, Võ Bão Ngọc là do hắn mời lên núi, sau đó hắn cũng là người tiếp xúc với Võ Bão Ngọc nhiều nhất. Bây giờ nghe tin Võ Bão Ngọc chết thảm, cả người hắn khẽ run rẩy.
Người phản ứng nhanh nhất là Dương Tuyệt Đỉnh, hắn cố ý nhướng mày, kinh ngạc hỏi: "Hộ pháp Ma Môn? Đó chính là cao thủ tuyệt đỉnh, sao lại hồ đồ như vậy, đơn thương độc mã xông vào hoàng cung?"
Dương Tuyệt Đỉnh đã thu hút sự chú ý của Tần Giác. Tần Giác dời ánh mắt khỏi Tần Nghiệp, nhìn về phía Dương Tuyệt Đỉnh, đáp lời: "Đúng vậy, ta nghe tin này cũng thấy lạ. Nghe người ta nói có thể là tẩu hỏa nhập ma, dù sao sau khi hoàng đế hiện tại lên ngôi đã hạ lệnh quét sạch Ma Môn, đối với tàn dư của Ma Môn mà nói, chắc chắn bọn chúng rất hận hoàng đế."
"Không thể không nói, những cao thủ võ lâm lão bối danh chấn giang hồ kia quả thực lợi hại. Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, hắn có thể từ chính môn cường xông vào, một đường giết đến tận tẩm cung của hoàng đế, thật không thể tưởng tượng nổi. Nghe nói đêm đó ngay cả cấm quân cũng bị kinh động, cho dù là Hộ Thiên Vệ cũng phải tốn rất nhiều công sức mới bắt được hắn. Quả thực sở hữu dũng khí vạn phu mạc địch, người như vậy nếu có thể dùng trên sa trường, chính là phúc lớn của Đại Ly ta. Tiếc là hắn lại sa vào Ma đạo."
"Võ Bão Ngọc tác ác đa đoan, chết chưa hết tội. Chỉ sợ hoàng đế bị kinh động, lại muốn tiến hành đại thanh trừng đối với võ lâm." Nói đến cuối cùng, trên mặt Tần Giác lộ ra vẻ lo lắng.
Lý Thanh Thu thấy sắc mặt Trương Ngộ Xuân không ổn, không khỏi hỏi: "Ngoài ra, trên giang hồ còn có đại sự nào khác không?"
Tần Giác quay đầu nhìn Lý Thanh Thu, cười nói: "Dĩ nhiên là có, giang hồ này chính là không thiếu chuyện mới lạ. Nghe nói Thanh Giáo và Thất Nhạc Minh sắp đánh nhau rồi, Thanh Giáo này dã tâm bừng bừng, e là có thể trở thành Ma Môn thứ hai."
Tần Nghiệp chú ý thấy Dương Tuyệt Đỉnh đang nháy mắt ra hiệu cho mình, hắn vội vàng nhặt cây chổi lên, quay lưng về phía đám người Lý Thanh Thu, tiếp tục quét tuyết, chỉ là nước mắt lại chảy dài trên má.
Nước mắt của hắn rơi xuống nền tuyết, không thể lưu lại dấu vết, cũng như cái chết của Võ Bão Ngọc vậy.
Trò chuyện một lúc, Lý Thanh Thu nhân cơ hội dẫn Trương Ngộ Xuân rời đi, để lại Dương Tuyệt Đỉnh tiếp khách.
Trở lại trong phòng, Lý Thanh Thu vừa đóng cửa lại, Trương Ngộ Xuân đã không nhịn được tự tát mình một cái.
Lý Thanh Thu quay đầu nhìn hắn, nhíu mày hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Trương Ngộ Xuân nghiến răng nói: "Nếu ta không đưa Võ Bão Ngọc ta đến Thanh Tiêu Môn, hắn sẽ không bị Huyện lệnh phát hiện, cũng sẽ không xông vào hoàng cung. Sư huynh, Võ Bão Ngọc làm vậy là để rửa sạch hiềm nghi cho chúng ta, cho nên mới đi tìm cái chết. Hắn ta chết rồi, sẽ không còn ai để ý đến việc trước khi chết hắn đã tiếp xúc với ai."
Lý Thanh Thu lắc đầu nói: "Lúc đó làm sao ngươi có thể lường trước được nhiều chuyện như vậy, hơn nữa ta thấy dù Võ Bão Ngọc không đến Thanh Tiêu Môn, hắn ta cũng sẽ đến hoàng cung, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
“Ngươi quên lý do tại sao Võ Bão Ngọc lại chấp nhận lời thách đấu của người khác sao? Hắn không phải cầu bại, hắn chỉ muốn đem tuyệt học của mình truyền lại. Hơn nữa trong khoảng thời gian hắn lên núi, ngươi không phát hiện ra cả người hắn đều không có sinh khí, ý chí hết sức tiêu trầm, dường như không có chuyện gì có thể khiến hắn kinh ngạc, vui mừng sao?"
Trương Ngộ Xuân nghe xong, sắc mặt dịu đi, nhưng tâm trạng vẫn nặng nề.
Đây là lần đầu tiên Trương Ngộ Xuân gặp phải cái chết của người quen, hơn nữa còn chết thảm như vậy. Trong lòng hắn kìm nén một ngọn lửa giận, không biết nên phát tiết thế nào.
Lý Thanh Thu nói với giọng điệu chân thành: "Nhị sư đệ, Thanh Tiêu Môn còn quá nhỏ bé, có nhiều chuyện chúng ta đều lực bất tòng tâm. Việc chúng ta có thể làm chính là nỗ lực mạnh lên, tránh lặp lại bi kịch của người khác."
Trương Ngộ Xuân hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
Hai người lại đơn giản trò chuyện vài câu, Trương Ngộ Xuân rời đi.
Lý Thanh Thu một mình ở lại trong phòng, hắn ngồi xếp bằng trên giường, sắc mặt trở nên âm trầm.
Cái chết của Võ Bão Ngọc quả thực làm hắn kinh ngạc, phải biết rằng Khương Chiêu Hạ sau khi đột phá Dưỡng Nguyên Cảnh tầng ba mới có thể đánh bại Võ Bão Ngọc, đó còn chỉ là tỉ thí. Võ Bão Ngọc mang theo lòng quyết tử chắc chắn còn mạnh hơn.
Trong hoàng cung lại có kẻ có thể giết được cao thủ võ lâm sánh ngang Dưỡng Nguyên Cảnh tầng ba!
Lý Thanh Thu nghĩ lại, lại cảm thấy bình thường. Thân là người nắm giữ quyền lực lớn nhất thiên hạ, hoàng đế chắc chắn có thể tập hợp được những cao thủ mạnh nhất trong Đại Ly vương triều.
Không phải tất cả cao thủ đều nguyện ý ẩn mình nơi sơn dã.
Luyện võ mạnh lên, chẳng phải là để theo đuổi công danh lợi lộc sao?
Lý Thanh Thu cấp thiết muốn mạnh lên, thiên hạ đại loạn, quỷ mới biết lưỡi đao của triều đình khi nào sẽ rơi xuống đầu Thanh Tiêu Môn.
Hắn ở trong phòng một mình, khoảng một nén hương rồi mới ra ngoài, cùng các đệ tử chuẩn bị đón Tết.
Đây là cái Tết Nguyên Đán thứ hai mà Thanh Tiêu Môn trải qua sau khi hắn làm Môn chủ, hắn không thể để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến các đệ tử.
Trong dịp Tết, Tần Giác tìm cơ hội hỏi Lý Thanh Thu có muốn thêm đệ tử không, Tần gia bọn hắn có thể gửi thêm một lứa nữa đến, nhưng bị Lý Thanh Thu từ chối.
Sau dịp lễ, Tần Giác dẫn người hầu xuống núi, Thanh Tiêu Môn khôi phục lại nhịp sống thường ngày.
Tối hôm đó, Lý Thanh Thu dẫn Tần Nghiệp đến rừng cây, đem tâm pháp tầng một của Hỗn Nguyên Kinh truyền thụ cho hắn. Trong suốt quá trình này, Lý Thanh Thu không hề nhắc đến Võ Bão Ngọc.
Kể từ khi biết tin Võ Bão Ngọc chết, Tần Nghiệp trở nên trầm mặc, không còn hoạt bát như trước. Lý Thanh Thu cũng lo lắng hắn nghĩ quẩn nên mới truyền công để khai thông cho hắn.
Nửa tháng sau.
Lý Thanh Thu cuối cùng cũng đột phá đến Dưỡng Nguyên Cảnh tầng bốn, sở hữu Thiên Lôi linh căn, hiện tại hắn là người có tốc độ tu hành nhanh nhất trong môn, bởi vì thời gian hắn chiếm dụng hồ linh khí dưới lòng đất cũng là dài nhất.
Từ tầng ba lên tầng bốn, sự tăng tiến mang lại còn vượt qua cả khoảng cách của ba tầng trước đó cộng lại. Điều này cũng giúp nỗi bất an trong lòng Lý Thanh Thu được giảm bớt.
Tuy Khương Chiêu Hạ chưa đột phá đến Dưỡng Nguyên Cảnh tầng bốn, nhưng hắn đã sáng tạo ra kiếm đạo pháp thuật.
Ngự Kiếm Chi Thuật!
Ngày đó trong rừng cây, Lý Thanh Thu nhìn Khương Chiêu Hạ chân đạp trường kiếm, lơ lửng giữa không trung, hắn đã kinh ngạc một hồi lâu.
Tuy Cửu Thiên Thần Chưởng đẹp mắt, nhưng không hợp với đường lối của Lý Thanh Thu, hắn không đi học. Còn Ngự Kiếm Chi Thuật do Khương Chiêu Hạ sáng tạo ra, hắn thực sự muốn học.
Đối mặt với lời cầu học của sư huynh, Khương Chiêu Hạ không từ chối, ngược lại còn rất vui mừng, cho rằng mình đã được công nhận, đã vượt qua sự sáng tạo của Dương Tuyệt Đỉnh.
Cùng với việc tuyết mùa đông hoàn toàn tan đi, dãy Thái Côn Sơn đón chào sắc xuân, sức sống mãnh liệt lan tỏa khắp núi sông đất trời.
Một ngày này, gió mát thổi vào giữa núi non.
Trong một khu đất hoang, Thành Thương Hải hai tay chống cuốc, ánh mắt nhìn về phía bóng người trên đỉnh ngọn núi bên cạnh. Người đó chính là Lý Thanh Thu, trên đỉnh đầu hắn còn lượn vòng một con chim ưng.
Gia nhập Thanh Tiêu Môn đã được một thời gian, Thành Thương Hải phát hiện sự khó hiểu của mình đối với Thanh Tiêu Môn ngày càng nhiều.
Khinh công ở đây sao lại giống như bay vậy?
Chim ưng ở đây sao lại có nội khí?
Tiểu tử ở đây sao lại sức lực vô cùng lớn?
Đặc biệt là Môn chủ, hắn là người mà Thành Thương Hải nhìn không thấu nhất, Thành Thương Hải không hề thấy Môn chủ tu hành ngoại công, hoặc là không thấy bóng dáng đâu, hoặc là đang ngồi xếp bằng, trông giống như tiên nhân vậy.
"Đạo Vương, đừng lười biếng!"
Du Lâm ở cách đó không xa mở miệng thúc giục, hai chữ Đạo Vương nghe vào tai khiến trán Thành Thương Hải nổi gân xanh, đám nhóc thối này cứ thích dùng cái tên này để trêu chọc hắn.
Đường đường Đạo Vương lại phải đào đất, bổ củi, truyền ra ngoài quả thực khiến người ta cười chê.
"Biết rồi." Thành Thương Hải bực bội nói một câu, hắn theo bản năng lại nhìn về phía ngọn núi kia, lại phát hiện bóng dáng Lý Thanh Thu và con chim ưng kia đã biến mất.
Thành Thương Hải đã quen không còn thấy lạ, chỉ khẽ lắc đầu rồi tiếp tục lao động.
Cùng lúc đó, Lý Thanh Thu và con tiểu ưng do hắn dùng nguyên khí nuôi dưỡng đang nhanh chóng xuyên qua rừng cây, ngươi đuổi ta bắt.
Con tiểu ưng này đã được Lý Thanh Thu đưa đến hồ linh khí dưới lòng đất, kể từ đó, hình thể của chim ưng lớn rất nhanh, so với huynh đệ tỷ muội của nó, nó lớn hơn gấp đôi, hình thể vô cùng khoa trương.
Dù bay lượn trong rừng cây, thân hình tiều chim ưng vẫn linh hoạt, né tránh những cành cây ngang dọc chằng chịt, tốc độ nhanh như kinh hồng.
Lý Thanh Thu thi triển Tật Phong Thuật, vậy mà chỉ có thể duy trì thế song song cùng nó.
Đi một mạch năm dặm đường núi, Lý Thanh Thu dừng lại, đồng thời huýt một tiếng sáo.
Tiểu ưng đổi hướng, lượn qua một cây đại thụ rồi bay về phía hắn, cuối cùng đậu trên bờ vai Lý Thanh Thu.
Hình thể của tiểu chim ưng đã lớn bằng nửa thân trên của Lý Thanh Thu, ép hắn phải nghiêng đầu nhìn nó.
"Tiểu Bát, ngày thường ngươi có thể ăn ít đi một chút không, ngươi nặng quá rồi, ta sắp không chịu nổi ngươi nữa." Lý Thanh Thu vừa xoa đầu tiểu chim ưng vừa cười hỏi.
Tiểu Bát là tên của con chim ưng này, Lý Thanh Thu hy vọng Tiểu Bát trở thành đồng môn của các sư đệ, sư muội, sau này cũng có thể bảo vệ mọi người.
Tiểu Bát lắc đầu lia lịa, vô cùng buồn cười.
Bọn hắn tiếp tục đi về phía trước, khoảng nửa canh giờ sau, Lý Thanh Thu đến một khe núi, Khương Chiêu Hạ và Lý Tự Cẩm đang ở đó.
Khương Chiêu Hạ ngồi xếp bằng trên một tảng đá bên bờ suối, còn Lý Tự Cẩm thì ngồi trên bãi đất trống bên cạnh, trước mặt bày từng tờ giấy vàng, còn có bút mực, chỉ là mực nước lại có màu đỏ như máu.
Lúc này, Lý Tự Cẩm đang bĩu môi, vẻ mặt đầy phiền muộn.
"Sao thế? Gặp khó khăn rồi sao?" Giọng Lý Thanh Thu truyền đến.
Lý Tự Cẩm quay đầu nhìn lại, thấy đại sư huynh từ trong rừng đi ra, nàng không hề nở nụ cười mà ngược lại còn trừng mắt.
"Đại sư huynh, Địa Phù Bảo Điển này khó quá đi mất! Dù là linh phù cơ bản nhất, ta cũng không chế tạo thành công." Lý Tự Cẩm oán giận nói. Nàng hai tay ôm đầu, dùng sức gãi, làm cho tóc tai rối bù cả lên.
Địa Phù Bảo Điển mà Lý Tự Cẩm nói đến là phần thưởng truyền thừa mà Lý Thanh Thu nhận được trước đó, được mở ra nhờ việc Dương Tuyệt Đỉnh sáng tạo pháp thuật.
Sức người có hạn, không thể cứ mãi học các loại pháp thuật, tuyệt học khác nhau.
Các sư đệ, sư muội khác đều đã có con đường riêng phải đi. Lý Thanh Thu suy đi tính lại, bèn để Lý Tự Cẩm nhỏ tuổi nhất đến nghiên cứu Địa Phù Bảo Điển.
Dù sao trong môn phái cũng không ai hiểu thứ này, cứ để Lý Tự Cẩm từ từ nghiên cứu.
Lý Thanh Thu cười nói: "Vậy ngươi nghĩ xem, so với đánh đánh giết giết, nghiên cứu phù lục có phải nhẹ nhàng hơn không?"
Lý Tự Cẩm bĩu môi nói: "Ta chỉ than thở thôi, chứ không muốn từ bỏ."
Lý Tự Phong bị thương lần trước đã tạo cho nàng một cú sốc lớn. Gần một năm nay, tính tình nàng thay đổi rất nhiều, tu luyện khắc khổ, không còn ham chơi như trước nữa.
Lý Thanh Thu đến bên cạnh Lý Tự Cẩm ngồi xuống, bắt đầu cùng nàng thảo luận về Địa Phù Bảo Điển. Sau khi hỏi vài câu, nàng liền tìm lại được cảm giác.
Lý Tự Cẩm phát hiện ra mình không phải là không có thành quả, ít nhất những vấn đề mà sư huynh nêu ra trong mắt nàng đều quá ngớ ngẩn.
Nghe Lý Tự Cẩm chế giễu Lý Thanh Thu, Khương Chiêu Hạ quay lưng về phía bọn họ mà không nhịn được mà nhếch khóe miệng.
Lý Thanh Thu ở lại với bọn họ nửa canh giờ rồi mới tiếp tục lên núi.
Hôm nay người đến hồ linh khí dưới lòng đất là Ly Đông Nguyệt và Lý Tự Phong, hắn hiếm khi được thư giãn, nên không tu hành.
Đi một mạch đến ngọn núi nơi Thanh Tiêu Môn tọa lạc, khi đến lưng chừng núi, Lý Tự Phong thấy một đám người, chính là Phùng Đại và chín vị nha dịch của hắn.
Đám người Phùng Đại dường như đang rơi vào tranh cãi, không hề lên núi.
Bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra bóng dáng Lý Thanh Thu, đợi Lý Thanh Thu đến gần, Phùng Đại đột nhiên đi tới, quỳ xuống trước mặt Lý Thanh Thu, chín vị nha dịch cũng đồng loạt quỳ một gối xuống.
"Là ta đã hại chết Tiêu tiền bối, xin Môn chủ trách phạt!" Phùng Đại nghiến răng nói, vẻ mặt đầy bi thương.