Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Y bệnh trị người!

Nhiều đệ tử biết môn chủ cùng Ly trưởng lão tinh thông y thuật, nhưng đây là lần thứ nhất Thanh Tiêu Môn dựa vào y thuật kiếm tiền, nhiều đệ tử đều cảm thấy hứng thú, kéo đến tân viện xem náo nhiệt.

Kết quả Ly Đông Nguyệt bằng vào Hồi Xuân Quỷ Tiên Châm, ba châm liền chữa khỏi cho nữ nhi của thương nhân, khiến thương nhân rất đỗi kỳ lạ.

Hắn lúc này liền từ trong ngực lấy ra một miếng thanh ngọc làm đáp tạ, nói ngọc này có thể bán ngàn xâu tiền. Dương Tuyệt Đỉnh kiểm tra một chút, biểu thị ngọc này xác thực có giá trị không nhỏ.

Vị thương nhân này họ Liễu, tên Phiếm Chu, không phải là nhân sĩ Cô Châu, chẳng qua đang làm ăn ở Cô Châu. Hắn thân thể mập mạp, sau khi lên núi liền liên tục lau mồ hôi.

Trừ nữ nhi của hắn, hắn còn mang theo hai vị hộ vệ, tay cầm bảo đao, giúp bọn hắn mang bao phục.

Bệnh của nữ nhi Liễu Phiếm Chu xác thực cổ quái, bất quá chẳng qua là một vài huyệt đạo ẩn bị vật bẩn tắc nghẽn, không coi là bệnh trí mạng. Sau khi Hồi Xuân Quỷ Tiên Châm giúp nàng khơi thông huyệt đạo liền coi như khỏi hẳn, nữ nhi hắn lập tức cảm giác toàn thân tràn ngập khí lực, chạy nhảy trong phòng, chọc cho Liễu Phiếm Chu xúc động rơi lệ.

Đối với vị tài chủ hào phóng thế này, Lý Thanh Thu tự mình tiếp đãi, không hề lơ là lễ nghĩa.

"Lý môn chủ, ta xem Thanh Tiêu Môn rất có phong thái Đạo môn, không biết các ngươi có biết Trừ Tà Chi Thuật không? Ta biết một người đang bị yêu tà vây khốn, nếu có thể giúp hắn giải quyết, hắn chắc chắn sẽ hậu tạ. Hắn còn có tiền hơn ta nhiều." Lúc Liễu Phiếm Chu đang uống trà cùng Lý Thanh Thu, bỗng nhiên nói ra.

Ngoài Lý Thanh Thu, còn có Trương Ngộ Xuân cùng tiếp khách, hắn vô cùng hứng thú đối với vị thương nhân eo quấn vạn quán này.

"Còn có tiền hơn cả ngươi, vậy phải giàu đến mức nào?" Trương Ngộ Xuân nhịn không được hỏi.

Lý Thanh Thu trừng Trương Ngộ Xuân một cái, tiểu tử này sao lại hám tiền như thế, quá mất thể thống, không thể đợi tối nay hẵng hỏi sao?

Liễu Phiếm Chu cười nói: "Tài sản của ta kém xa một phần mười của hắn, bất quá thân phận của hắn đặc thù, là người trong quan trường."

Nguyên lai là làm quan, Lý Thanh Thu và Trương Ngộ Xuân hiểu ra, thời đại này làm quan đều giàu.

"Bị yêu tà vây khốn? Có thể nói cẩn thận một chút không?" Lý Thanh Thu hỏi.

Hắn chính là Tu Tiên giả, nghe nói chuyện yêu tà, cũng không sợ hãi, ngược lại có chút mong chờ.

Liễu Phiếm Chu thu lại nụ cười, nhớ lại nói: "Phủ đệ nhà hắn mỗi đến giờ Tý liền nháo quỷ. Trong nhà ngoại trừ người, bất luận vật sống nào khác đều sống không quá một đêm. Hắn phái người lật tung phủ đệ mấy lần, nhưng không tra ra được gì, thậm chí hắn còn mời cao thủ Bạch Đế phủ đến gác đêm, kết quả cũng không có tác dụng. Chỉ cần thả vật sống không phải người vào trong phủ, dù cho có cao thủ gác đêm, đám vật sống đó cũng sẽ thần không biết quỷ không hay mà chết đi."

"Có phái người nhìn chằm chằm vật sống không?" Lý Thanh Thu truy vấn.

"Đương nhiên là có, bốn vị cao thủ nhất lưu nhìn chằm chằm lồng gà, vậy mà vừa đến giờ Tý, đám gà đó tất cả đều chết bất đắc kỳ tử, khiến cho những cao thủ kia sợ hãi."

Liễu Phiếm Chu nhắc tới việc này, liền không nhịn được rùng mình một cái, mồ hôi trên trán lại càng nhiều.

"Tà môn như vậy?" Trương Ngộ Xuân kinh ngạc hỏi, trong lòng hắn nhất thời có ý lùi, không muốn nhận việc này.

Liễu Phiếm Chu đáp: "Đúng vậy, quá tà môn. Nếu không phải tà ma làm loạn thì giải thích thế nào? Bao nhiêu cao thủ kéo đến cũng không có cách nào. Phủ đệ của hắn lại là quan trạch, dưới tình huống chưa náo loạn chết người, cũng vô pháp dỡ bỏ. Hắn chỉ có thể ẩn nhẫn, hàng đêm trong lòng âm thầm run sợ."

Lý Thanh Thu nghe xong, cảm thấy không giống tà ma. Nếu thật là nháo quỷ, phủ đệ còn có thể ở được người sao?

Bất quá chuyện này không đáng để hắn tự mình xuống núi, nếu điều động đệ tử khác đi, lại sợ dính vào phiền toái không rõ ràng, hắn quyết định không nhận.

"Trừ Tà Chi Thuật chính là thủ đoạn Tiên gia. mặc dù Thanh Tiêu Môn hướng tới Tiên đạo, nhưng trước mắt vẫn thuộc phạm trù võ học. Việc này chúng ta không giải quyết được." Lý Thanh Thu mở miệng nói.

Liễu Phiếm Chu cũng không thất vọng, hắn chẳng qua là thuận miệng nhắc tới, dù sao cũng là phiền toái của người khác.

Hắn đối với Thanh Tiêu Môn vô cùng hứng thú, Ly Đông Nguyệt ba châm chữa khỏi cho nữ nhi của hắn, thật sự quá thần kỳ. Hắn thỉnh cầu ở lại trên núi ba ngày, Lý Thanh Thu không cự tuyệt. Dưới sơn môn có không ít phòng ốc, một vài căn chuyên dùng để tiếp khách.

Lại trò chuyện một lát, Lý Thanh Thu đứng dậy rời đi, để Trương Ngộ Xuân tiếp tục tiếp khách. Trương Ngộ Xuân hứng thú với chuyện buôn bán, bắt đầu thỉnh giáo Liễu Phiếm Chu. Trong ba ngày sau đó, hắn cũng thường xuyên liên lạc với Liễu Phiếm Chu.

Ba ngày sau, nữ nhi của Liễu Phiếm Chu là Liễu Yên lại khăng khăng muốn bái Ly Đông Nguyệt làm sư phụ, không chịu xuống núi. Liễu Phiếm Chu chỉ có thể thỉnh cầu Lý Thanh Thu, cuối cùng Lý Thanh Thu cũng đồng ý.

Sau khi Liễu Yên bái sư Ly Đông Nguyệt, Lý Thanh Thu lập tức mở bảng hệ thống, xem thuộc tính của nàng.

Đáng tiếc, Liễu Yên vừa khỏi bệnh nặng cũng không có mệnh cách đặc thù, tư chất, ngộ tính đều thuộc loại bình thường. Lâu dần, Lý Thanh Thu vậy mà cảm thấy tư chất bình thường cũng xem như thiên tài, dù sao đây là tư chất tu tiên, biết bao nhiêu người chỉ có thể đạt được đánh giá cực thấp, bất nhập lưu.

Nữ nhi bái sư thành công, Liễu Phiếm Chu vô cùng mừng rỡ, lập tức phải xuống núi, nói muốn phái người tới đưa một món lễ lớn.

Thật là một niềm vui ngoài ý muốn.

Màn đêm buông xuống.

Lý Thanh Thu một mình đi tới bên linh hồ dưới lòng đất, dùng tu vi bây giờ của hắn, chạy từ đỉnh núi xuống cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Hắn lấy ra thanh tiểu đao Giang Khoát Thiên tặng hắn lúc trước, một lần nữa rót nguyên khí vào trong đó.

Khi hắn vẫn còn ở Dưỡng Nguyên Cảnh tầng bốn, mặc dù thất bại, nhưng có thể cảm giác rõ ràng lực phản chấn của cấm chế bên trong tiểu đao không mạnh như vậy nữa, cho nên hắn chắc chắn lúc bản thân lên đến tầng năm liền có thể thành công.

Linh hồ dưới lòng đất hiện ra u quang, linh thạch khảm nạm trên vách động lấp lánh như sao trời. Mảnh không gian dưới lòng đất này mơ hồ có tiếng gió mỏng manh thổi qua, khiến cho bầu không khí càng thêm u tĩnh.

Lý Thanh Thu tĩnh tọa bên hồ, áo bào hơi bay động, theo hắn rót nguyên khí vào tiểu đao, linh khí dần dần tụ tập tới, vờn quanh người hắn.

Một lát sau, thanh tiểu đao trong tay hắn bắt đầu nổi lên ánh bạc, Lý Thanh Thu mở mắt nhìn lại, mặt lộ vẻ vui mừng.

Thành công!

Lý Thanh Thu đã thành công đột phá cấm chế bên trong tiểu đao, đồng thời lưu lại ấn ký nguyên khí của mình. Hắn bắt đầu thành lập một loại liên hệ linh thức nào đó với tiểu đao, đồng thời, hắn còn biết được một vài tin tức.

Thanh tiểu đao này tên là Phi Ngư Đao, tự mang pháp thuật, có thể trảm đoạn nguyên khí, vô cùng sắc bén.

"Không hổ là pháp khí tu tiên, quả nhiên ảo diệu vô tận."

Lý Thanh Thu bị cấm chế bên trong pháp khí hấp dẫn, những cấm chế này được lạc ấn từ nguyên khí, vậy mà có thể chứa đựng tin tức, đem cơ quan hóa thành trạng thái phi vật chất, điều này đã vượt ra khỏi phạm trù võ học.

Nếu hiểu rõ cấm chế, có lẽ có thể ngộ ra phương pháp rèn đúc pháp khí.

Sau này Thanh Tiêu Môn, mỗi người nhất định phải một kiện pháp khí, bằng không sao có thể được coi là môn phái tu tiên?

Lý Thanh Thu bắt đầu luyện tập điều khiển Phi Ngư Đao, sau khi Phi Ngư Đao nhận chủ, hắn điều khiển thanh tiểu đao này như chỉ huy cánh tay, càng chơi càng thích.

Sau đó Lý Thanh Thu rời khỏi linh hồ, đi vào trong núi rừng, hắn ném Phi Ngư Đao ra, muốn xem khoảng cách điều khiển của mình xa nhất là bao nhiêu.

Sau khi Phi Ngư Đao rời khỏi tầm mắt, hắn vẫn có thể cảm nhận được hướng đi và khoảng cách của Phi Ngư Đao, cảm giác này mười điểm kỳ diệu.

Khoảng cách càng xa, sự chưởng khống của hắn đối với Phi Ngư Đao càng yếu.

Đại khái sau khi bay lượn khoảng ba trăm trượng, cảm ứng giữa Lý Thanh Thu và Phi Ngư Đao bị chặt đứt. Hắn đi về phía trước mấy bước, lại cảm ứng được Phi Ngư Đao, bèn đưa tay triệu hồi nó về.

Khoảng cách ba trăm trượng cũng không ngắn!

Nương theo một đạo tiếng xé gió truyền đến, Lý Thanh Thu đưa tay đón lấy Phi Ngư Đao đang bay vút tới. Đao vừa tới tay, kình lực liền tán đi, khiến hắn đón lấy hết sức thuận lợi, không có nửa điểm cảm giác chấn động.

"Không có chút đạo lý thông thường, chỉ có tu tiên huyền bí." Lý Thanh Thu nhẹ giọng cảm khái.

Hắn nâng tay kia lên, khẽ vuốt qua lưỡi Phi Ngư Đao, linh khí bên trong tán đi, khiến nó trở nên giống như một thanh binh khí bình thường.

Lúc này Lý Thanh Thu mới yên tâm, về sau coi như gặp Tu Tiên giả, cũng sẽ khó phát giác được chỗ bất phàm của Phi Ngư Đao.

"Phải làm cho Phi Ngư Đao một cái vỏ đao vừa vặn, sau đó đeo ở bên hông."

Lý Thanh Thu vừa nghĩ, vừa lên núi. Tốc độ hắn đi không tính quá nhanh, hắn quen giữ bước chân nhẹ nhàng, không một tiếng động.

Khi đi ngang qua một khu rừng, Lý Thanh Thu quay đầu nhìn lại, hắn nghe thấy nơi xa có người đang luyện kiếm.

Lý Thanh Thu tiến tới xem, nhìn thấy một vị thiếu niên đang múa kiếm trong rừng, hắn cẩn thận nhìn, phát hiện là Tiết Kim, người đã gia nhập Thập Tam Kiếm Lệ.

Tiết Kim cũng là một trong số ít đệ tử Thanh Tiêu Môn có tư chất tu tiên và ngộ tính đạt tới mức khá Tốt, lại là do hắn tự mình đề cử vào Thập Tam Kiếm Lệ, nên hắn có ấn tượng sâu sắc.

Đã trễ như vậy rồi, sao hắn còn một mình luyện kiếm? Nơi đây cách sân nhỏ của Thập Tam Kiếm Lệ tới hai ba dặm đường, chẳng lẽ hắn sợ người khác phát hiện?

Lý Thanh Thu lẳng lặng quan sát, phát hiện chưa từng thấy qua kiếm pháp của Tiết Kim. Hắn từng đứng ngoài quan sát Khương Chiếu Hạ dạy bảo Thập Tam Kiếm Lệ, cũng không thấy Khương Chiếu Hạ truyền thụ bộ kiếm pháp này.

Xem ra vị Tiết Kim này có bí mật.

Lý Thanh Thu mở bảng hệ thống, xác định độ trung thành của Tiết Kim không hề giảm xuống, hắn liền không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục lên núi.

Người đều có bí mật, chỉ cần không uy hiếp đến Thanh Tiêu Môn là tốt rồi.

...

Đông tuyết tan, gió xuân ập đến.

Liễu Phiếm Chu rời đi một tháng liền dẫn người trở về, lần này hắn mang theo không ít người, có tới hơn trăm người, rầm rộ kéo đến. Hắn lại muốn làm một con đường núi cho Thanh Tiêu Môn.

"Thanh Tiêu Môn các ngươi chỗ nào cũng tốt, chỉ là lên núi quá khó khăn, kiệu cũng khó đi, ta chỉ có thể tự mình leo, thật sự là bất tiện. Nữ nhi ta đã bái nhập Thanh Tiêu Môn, về sau ta chắc chắn sẽ thường xuyên đến thăm. Không sửa đường quả thực là muốn lấy mạng già của ta." Liễu Phiếm Chu lau mồ hôi, cười nói với Lý Thanh Thu.

Thịnh tình như thế, Lý Thanh Thu tự nhiên liên tục nói cảm tạ, không dám cự tuyệt. Một là Thanh Tiêu Môn đang cần, hai là người ta đã mang nhiều người như vậy đến, nếu cự tuyệt thì tổn thất không cách nào bù đắp, nói không chừng còn trở mặt thành thù.

Liễu Phiếm Chu còn nói, về sau hắn đi đâu cũng sẽ tuyên truyền giúp Thanh Tiêu Môn, để càng nhiều người có nhu cầu lên núi cầu y.

"Liễu tài chủ, hảo ý của ngươi ta vô cùng cảm tạ. Bất quá lúc ngươi nói chuyện này với bên ngoài, cũng đừng nói quá khoa trương, miễn cho sư muội ta trị không được, không chỉ đập vỡ chiêu bài của chúng ta, mà cũng tổn hại mặt mũi của ngươi." Lý Thanh Thu cười nói.

"Hiểu rồi, hiểu rồi! Ta làm việc, ngươi cứ yên tâm!" Liễu Phiếm Chu vung tay áo nói, mười phần hào khí.

Lý Thanh Thu càng ngày càng ưa thích Liễu Phiếm Chu, quyết định về sau sẽ quan tâm Liễu Yên, đợi khi độ trung thành của Liễu Yên đạt tới trình độ nhất định, liền truyền thụ cho nàng tâm pháp tầng thứ nhất của Thái Thanh Hỗn Nguyên Kinh.

Hai người không trò chuyện bao lâu, Liễu Phiếm Chu liền bị Trương Ngộ Xuân lôi đi. Hai người chênh lệch hai mươi ba tuổi, lại có cảm giác như hảo hữu vong niên, tính tình hợp nhau, có chuyện nói không hết.

Chuyện sửa đường không phải ngày một ngày hai là xong, huống chi dãy núi liên miên. Liễu Phiếm Chu lưu lại một tên người hầu giám sát đám thợ, hắn lại có việc, mang theo hai vị hộ vệ xuống núi.

Lý Thanh Thu đứng trên đỉnh núi nhìn xuống dãy núi, dùng thị lực của hắn có thể mơ hồ thấy được bóng dáng bận rộn của đám thợ thủ công ở phương xa dưới chân núi.

Muốn giàu, trước phải sửa đường.

Hết thảy đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

...

P/s: Cảm tạ đạo hữu đã ủng hộ, tạo thêm động lực để AD biên soạn tốt nhất.