Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Không có việc gì, ta xem ánh mắt hắn rất thông minh, có lẽ hắn chỉ là không muốn nói chuyện." Lý Thanh Thu nhìn Nguyên Lễ, nhẹ giọng cười nói.
Hắn vẫy vẫy tay về phía Nguyên Lễ, Nguyên Lễ lúc này vòng qua bên cạnh bàn, đi tới bên cạnh hắn, ghé vào trên đùi hắn.
Hắn cũng không lo lắng cho sự trưởng thành của Nguyên Lễ, dù sao Nguyên Lễ còn có mệnh cách Tông Sư Chi Tâm, điều đó chứng tỏ Nguyên Lễ tất nhiên là thông tuệ.
Hắn cùng Trương Ngộ Xuân, Ly Đông Nguyệt tuỳ ý trò chuyện, chờ đợi các đệ tử mang thức ăn lên, mà tâm tư hắn sớm đã đặt cả vào phúc duyên.
Màn đêm buông xuống, lúc cơm tối vừa mới dọn lên, đám người Dương Tuyệt Đỉnh cuối cùng cũng trở về.
Dương Tuyệt Đỉnh đi ở trước nhất, thần sắc cổ quái, Hứa Ngưng và Tần Nghiệp đi theo phía sau hắn. Về phần các đệ tử khác thì đang tụ tập tại tân viện dưới sơn môn, rôm rả bàn luận trận chiến buổi trưa.
Trương Ngộ Xuân đứng dậy hỏi: "Dương trưởng lão, tình huống thế nào?"
Những người khác cũng đều nhìn về phía Dương Tuyệt Đỉnh, thần sắc ít nhiều có chút khẩn trương. Đây là lần đầu tiên Thanh Tiêu Môn bị người khiêu khích như vậy, nếu là bại, về sau tất nhiên sẽ có hậu hoạ vô cùng.
Dương Tuyệt Đỉnh đáp: "Đuổi chạy rồi, may mắn có Hứa Ngưng ra tay."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong sân đều thở phào một hơi.
"Hứa Ngưng ra tay? Vậy còn ngươi? Đánh không lại đám người Tuyệt Thánh Tông kia?" Lý Tự Phong bắt được mấu chốt, lập tức hỏi.
Sắc mặt Dương Tuyệt Đỉnh có chút lúng túng, ho khan một tiếng, nói: "Tuyệt Thánh Tông này không đơn giản, không chỉ có Lân Xuyên Đường Thị ủng hộ, mà Tông chủ của bọn chúng càng là cao thủ tuyệt đỉnh, ngay cả đệ nhất võ lâm Thương Châu Chu Vô Lượng đều bị hắn đánh bại, ta xác thực không phải đối thủ."
"Chu Vô Lượng? Xích Diễm Thần Chưởng Chu Vô Lượng?" Thành Thương Hải trừng to mắt truy vấn, âm thanh đều đang run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Hứa Ngưng, vẻ mặt như gặp quỷ.
Dương Tuyệt Đỉnh thấy thần sắc hắn như thế, sắc mặt hòa hoãn, nói: "Không tệ, chính là Xích Diễm Thần Chưởng Chu Vô Lượng. Tông chủ Tuyệt Thánh Tông tên là Yến Vô Tẫn, trước đó không có danh tiếng, nhưng chắc hẳn không bao lâu nữa, hắn liền có thể danh chấn võ lâm."
Nghe đến chỗ này, Lý Thanh Thu đã không thèm để ý, hắn mở miệng nói: "Ngồi xuống đi, vừa ăn vừa nói."
Ba người Dương Tuyệt Đỉnh lúc này ngồi vào chỗ, những người khác bắt đầu truy vấn quá trình đại chiến giữa Hứa Ngưng và Yến Vô Tẫn.
"Tên Yến Vô Tẫn đó công lực xác thực cao minh, ta chưa bao giờ thấy qua người có nội khí hùng hậu như thế, thậm chí hắn có thể khiến một mảnh hồ sôi trào. Bất quá kiếm của Hứa Ngưng càng mạnh hơn, kiếm khí của nàng vậy mà lại kèm theo lôi điện, có thể xuyên thấu nội khí của Yến Vô Tẫn. Các ngươi không nhìn thấy vẻ mặt của Yến Vô Tẫn đâu, con mắt trợn thật lớn..."
Dương Tuyệt Đỉnh càng nói càng hưng phấn, đám người đối với thực lực của Hứa Ngưng lại có nhận thức sâu hơn.
Nghe ra tựa hồ Hứa Ngưng còn lợi hại hơn cả Khương Chiếu Hạ?
Bọn hắn lại nhìn về phía Hứa Ngưng, thấy Hứa Ngưng đang ngồi bên cạnh Ly Đông Nguyệt, khéo léo ăn cơm, khiến không người nào có thể đem nàng liên tưởng tới vị cường giả đã đánh bại Yến Vô Tẫn.
Bữa cơm này rất náo nhiệt, Hứa Ngưng đánh lui Tuyệt Thánh Tông, đã khiến sĩ khí Thanh Tiêu Môn tăng mạnh.
Trong một gian phòng khách, Tố Tích Linh cũng đang giảng thuật lại trận chiến này cho Chúc Nghiên. Sự khiếp sợ của nàng còn vượt xa Dương Tuyệt Đỉnh, bởi vì nàng càng hiểu rõ Yến Vô Tẫn mạnh bao nhiêu.
"Cường giả Nhập Cảnh lại bị một nữ oa đánh bại, quá bất khả tư nghị. Thanh Tiêu Môn chẳng lẽ được tiên nhân chiếu cố sao? Không ngờ trong môn còn có người lợi hại hơn Khương Chiếu Hạ, lại còn trẻ tuổi hơn. Nàng rốt cuộc là luyện thế nào mà có được công lực như thế?"
Lúc Tố Tích Linh nói ra những lời này, tay cầm chén trà đều đang run rẩy.
Chúc Nghiên ngược lại rất bình tĩnh, nàng nói khẽ: "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, trên đời kỳ ngộ vô số kể, luôn có những thứ ngươi ta không cách nào tiếp xúc. Hứa Ngưng lợi hại như thế, điều này nói rõ sư phụ nàng, Lý Thanh Thu còn lợi hại hơn."
Tố Tích Linh hoàn hồn lại, nói: "Thật chẳng lẽ như lời đệ tử Thanh Tiêu Môn nói, Lý Thanh Thu được tiên nhân báo mộng dạy pháp?"
Chúc Nghiên không đáp lời, bởi vì nàng cũng không cách nào phán đoán lời này là thật hay giả.
Đêm nay, định sẵn có rất nhiều người khó ngủ.
Sau cơm tối, Hứa Ngưng đi theo Lý Thanh Thu trở về phòng, cặn kẽ giảng thuật thực lực của Yến Vô Tẫn.
"Sư phụ, mặc dù ta có thể đánh bại hắn, nhưng không cách nào chém giết hắn. Võ công người này xác thực lợi hại, nếu là Dương trưởng lão ra tay, sợ là trong vòng ba chiêu liền bị hắn trọng thương." Hứa Ngưng có chút buồn bực nói.
Sau khi đột phá Dưỡng Nguyên Cảnh ngũ tầng, tín tâm của nàng tăng mạnh, dù sao đây là cảnh giới mà Khương Chiếu Hạ còn chưa chạm đến, nàng cùng các đệ tử khác khoảng cách càng thêm rõ rệt, không ngờ trận chiến đầu tiên sau khi đột phá lại thất bại.
Lý Thanh Thu ngồi trên ghế, nhìn vẻ mặt không phục của Hứa Ngưng, nhịn không được bèn nhéo má nàng một cái, cười nói: "Ngươi còn muốn thế nào nữa? Ngươi cũng nói, Yến Vô Tẫn vô cùng lợi hại. Có lẽ nếu không có ngươi, Yến Vô Tẫn cùng Tuyệt Thánh Tông của hắn đã trở thành bá chủ võ lâm Cô Châu, tâm cảnh của hắn chắc chắn còn tệ hơn."
"Sư phụ, ta cảm giác ngộ tính của mình trên kiếm pháp còn yếu, ngược lại đặc tính nội khí của ta lại khiến con nảy sinh rất nhiều ý nghĩ. Kế tiếp, ta muốn nhằm vào đặc tính nội khí của mình để nghiên cứu, có được không?" Hứa Ngưng không né tay sư phụ, nàng nhìn sư phụ, nghiêm túc hỏi.
Lý Thanh Thu vui mừng nói: "Dĩ nhiên có thể. Ngươi có thể tìm thấy con đường thuộc về mình, đó mới tính là chân chính xuất sư."
"Ta mới không xuất sư! Sư phụ, ta muốn cả một đời đi theo ngươi, cả một đời ở lại Thanh Tiêu Môn."
"Ha ha, nếu là như vậy, sư phụ tự nhiên cao hứng. Nhưng nếu về sau ngươi động tâm, có người trong lòng muốn xuống núi, sư phụ cũng sẽ không ngăn cản ngươi."
"Hứ, ta mới không dung tục như vậy."
Ánh nến đem bóng của hai sư đồ chiếu nghiêng trên vách tường. Nhìn Hứa Ngưng, Lý Thanh Thu nghĩ đến lúc nàng mới lên núi, khi đó nàng bẩn thỉu, thân thể gầy yếu, toàn thân dơ bẩn. Bây giờ nàng đã thoát thai hoán cốt, có khí chất của người tu tiên, điều này khiến hắn thầm cảm khái, thời gian trôi qua thật nhanh.
Hai sư đồ lại hàn huyên một hồi, Lý Thanh Thu liền đuổi Hứa Ngưng đi.
Sau khi Hứa Ngưng đóng cửa phòng, hắn đợi mười mấy hơi thở, rồi điều ra bảng hệ thống, mở ra phúc duyên.
‘Nhận lấy ban thưởng phúc duyên.’
‘Mở ra phúc duyên.’
‘Bắt đầu kiểm tra phúc duyên.’
‘Bắt được phúc duyên, phát hiện thiên địa trân bảo, có tiếp nhận chỉ dẫn phúc duyên không?’
Thiên địa trân bảo?
Lý Thanh Thu nảy sinh hứng thú, lập tức lựa chọn tiếp nhận. Ngay sau đó, suy nghĩ của hắn bị đẩy vào trong mộng cảnh.
Ở trong giấc mộng, hắn không cách nào khống chế thân thể của mình, chỉ có thể nhìn chính mình xuyên qua núi rừng, chạy về một nơi không biết.
Thái Côn sơn lĩnh rất lớn, nằm ở phía đông nam Đại Ly vương triều. Tại phía đông có mấy trăm dặm thâm sơn, chướng khí vờn quanh, ít ai lui tới. Nghe nói vượt qua phiến đại sơn kia chính là đại dương vô biên, nhưng không ai có thể vượt qua mảnh thâm sơn này. Lâm Tầm Phong trước đó từng dặn dò qua bọn hắn, không thể đi về hướng đông, nếu gặp phải sương mù dày đặc, nhất thiết phải lui lại.
Ngọn núi Thanh Tiêu Môn trú ngụ cách phiến thâm sơn kia còn mấy chục dặm khoảng cách. Đối với người thế tục mà nói, Thanh Tiêu Môn đã thuộc về thâm sơn, có thể tìm tới Thanh Tiêu Môn đã không dễ. Về phần núi sông vô biên phía sau Thanh Tiêu Môn, nơi đó càng làm cho người ta nhìn mà phát khiếp.
Lý Thanh Thu ở trong mơ xuyên qua tầng tầng chướng khí, không biết đi về phía trước bao xa, hắn thấy được một cây đại thụ. Đó là một gốc cây cao chừng trăm trượng, cành nhánh um tùm, vô số dây mây buông xuống. Rừng cây xung quanh phảng phất là con dân của nó, đang triều bái nó. Chỉ là hình ảnh có chút mơ hồ, hắn không cách nào thấy rõ hình dáng thật của cây đại thụ này.
Chờ Lý Thanh Thu tỉnh lại, hồi tưởng lại dáng vẻ của cây đại thụ kia, trong lòng cũng chấn động theo.
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cây cao như vậy.
Bất quá nếu là phúc duyên, cây này tất nhiên có thể mang đến cho hắn lợi ích khó có thể tưởng tượng.
Lý Thanh Thu quyết định trước hừng đông liền xuất phát, phải đến đó thật sớm.
...
Dưới màn đêm, Đường Tử Kỳ đỡ Yến Vô Tẫn tóc tai bù xù đi tới.
"Liền đến nơi này đi, trước tiên dừng lại, ta nhất thiết phải vận công chữa thương." Yến Vô Tẫn cắn răng nói.
Đường Tử Kỳ vội vàng đỡ hắn ngồi xuống gốc cây bên cạnh, thấy hắn bắt đầu ngồi xuống vận công, thần sắc Đường Tử Kỳ vẫn có chút hoảng hốt.
Đường Tử Kỳ bây giờ nghĩ lại Hứa Ngưng, vẫn không khỏi rùng mình một cái, không biết là kinh hãi, hay là ban đêm quá lạnh.
Hắn đi đến ngồi xuống một bên, gỡ ấm nước bên hông xuống, vừa giải khát vừa trầm tư suy nghĩ.
Đám đệ tử chiêu mộ từ dưới trướng Chu Vô Lượng đều chạy hết, bọn hắn muốn một lần nữa xây tông, liền phải chọn lựa một môn phái khác làm bàn đạp.
Lần tiếp theo nhất thiết phải rời xa Thái Côn sơn lĩnh!
Rừng cây yên tĩnh, chợt có gió lạnh thổi qua.
Đường Tử Kỳ chạy liền một hai trăm dặm, sớm đã mệt lả, hắn dựa vào thân cây ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, hắn nghe được có người gọi mình, không khỏi mở to mắt. Hắn nhìn thấy Yến Vô Tẫn ngồi đối diện đang thần sắc phòng bị nhìn chằm chằm chung quanh.
"Sao vậy?" Đường Tử Kỳ dụi dụi mắt, hữu khí vô lực hỏi.
Hắn theo bản năng nhìn về phía chung quanh, rất nhanh, hắn liền cảnh giác lên.
Không cần Yến Vô Tẫn trả lời, hắn liền phát hiện không hợp lý.
Bốn phương tám hướng sao lại toàn là sương mù dày đặc?
Trước khi hắn ngủ, làm gì có nhiều sương mù như vậy.
"Nơi đây không thích hợp, ta hoài nghi chúng ta trốn sai phương hướng." Yến Vô Tẫn trầm giọng nói.
Sau ba canh giờ điều tức, thương thế của hắn khôi phục một chút, nói chuyện trung khí mười phần.
Đường Tử Kỳ nhíu mày, sắc mặt hắn đại biến, nói: "Nghe đồn chỗ sâu trong Thái Côn sơn lĩnh có một mảnh khu không người, chướng khí tràn ngập, người sống đi vào, có đi không về. Mảnh khu không người này cất giấu yêu ma, ngay cả mãnh thú cũng không dám đặt chân."
Yến Vô Tẫn chậm rãi đứng dậy, nói: "Xem ra lời đồn là thật, chúng ta nhất thiết phải rời đi, ta cảm giác không ổn." Đường Tử Kỳ vội vàng đứng lên.
Hai người nhìn quanh một vòng, quyết định trốn về phương hướng lúc đến.
Một đêm trôi qua, người của Thanh Tiêu Môn chắc cũng đã từ bỏ việc đuổi giết bọn hắn.
Nhưng mà bọn hắn chạy trốn mấy dặm đường, vẫn không cách nào thoát khỏi sương mù dày đặc. Điều này khiến bọn hắn càng ngày càng bất an, luôn cảm thấy trong sương mù có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm bọn hắn.
"Chờ đã!" Yến Vô Tẫn bỗng nhiên gọi Đường Tử Kỳ lại.
Đường Tử Kỳ dừng bước, khẩn trương nhìn về phía hắn.
"Đây là chỗ chúng ta nghỉ ngơi lúc trước." Yến Vô Tẫn sắc mặt khó coi nói. Hắn giơ tay chỉ hướng một cây đại thụ, Đường Tử Kỳ định thần nhìn lại, thấy trên cành cây có khắc một ký tự.
Đường Tử Kỳ hoàn toàn luống cuống, hắn mặc dù đọc đủ thứ thi thư, nhưng chưa từng gặp hiểm cảnh như vậy.
Rắc!
Tiếng cành cây bị đạp gãy truyền đến, kinh động hai người quay đầu nhìn lại. Bọn hắn nhìn thấy một bóng người từ trong sương mù dày đặc đi tới, điều này khiến hai người như lâm đại địch, chuẩn bị chiến đấu.
Lý Thanh Thu từ trong sương mù đi ra, tay trái hắn khoác lên vỏ Thiên Hồng Kiểm, tư thái nhàn nhã. Hắn đi đến trước mặt hai người Yến Vô Tẫn, trên dưới dò xét.
Hai người Yến Vô Tẫn nhận ra hắn mặc áo bào của Thanh Tiêu Môn, hai người liếc nhau, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Các ngươi là người phương nào, sao lại lạc đến nơi này?" Lý Thanh Thu mở miệng hỏi.
Đường Tử Kỳ vội vàng ôm quyền nói: "Chúng ta tao ngộ cừu gia truy sát, một đường chạy trốn tới đây, đã lạc đường mấy ngày. Vị tiểu huynh đệ này, ngươi có biết đường ra không?"
Lý Thanh Thu vẫn chưa trả lời, lúc này Yến Vô Tẫn quay đầu nhìn về một phương hướng khác, nói: "Không ngờ nơi đây náo nhiệt như vậy, đừng trốn nữa, ra đi."
Nghe vậy, Lý Thanh Thu và Đường Tử Kỳ cùng quay đầu nhìn lại.
Trong sương mù dày đặc, có một mảnh bụi cỏ bắt đầu lắc lư, rất nhanh, một lão giả dơ bẩn lảo đảo đi ra. Người này tóc tai bạc trắng hỗn loạn, áo bào bẩn thỉu cũ nát, trong tay xách một cái hồ lô, tựa như say rượu.
Lý Thanh Thu nhìn lão giả dơ bẩn này, tựa như có điều suy nghĩ.