Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Định chức quan cho môn phái võ lâm? Đây là chiêu an, hay là giăng bẫy?"
Trương Ngộ Xuân nhíu mày hỏi, vì sự tình của Võ Bão Ngọc, hắn tràn ngập hoài nghi đối với việc làm của hoàng đế đương thời, hắn không tin vị hoàng đế này nhân từ.
Hoàng đế sở dĩ giải quyết thiên hạ đại loạn, chẳng qua vì trận đại loạn này uy hiếp đến hoàng quyền của hắn, bằng không sao có thể kéo dài nhiều năm như vậy?
Lý Thanh Thu cũng cảm thấy chuyện này không phải là chuyện tốt.
Liễu Phiếm Chu không biết hoàng đế vì truy cầu trường sinh bất lão mà làm ra những chuyện như vậy, liền khoát tay nói: “Nếu hoàng đế muốn tính toán môn phái võ lâm, cần gì phải tốn công tốn sức như vậy? Hoàn toàn có thể phái quân đội dùng danh nghĩa tiễu phỉ để tiến hành trấn áp. Người trong võ lâm, ai mà chưa từng giết người, nếu thật sự theo luật pháp định tội, phần lớn đều là tội chết. Hơn nữa, triệu tập nhiều cao thủ võ lâm đến hoàng cung như vậy, hoàng đế cũng gặp phải nguy hiểm."
Lý Thanh Thu cùng Trương Ngộ Xuân liếc nhau, liền biết chuyện này không thể nói thông với Liễu Phiếm Chu.
"Là cưỡng ép điều động, hay là tự nguyện đi?" Trương Ngộ Xuân tiếp tục hỏi.
Liễu Phiếm Chu cười nói: "Tự nhiên là tự nguyện, nếu cường chinh thì thật sự nói rõ có vấn đề. Bất quá lần này Hoàng thành xa xôi, muốn tranh đoạt chức quan này, so chính là ai nhận được tin tức sớm hơn, người nào xuất phát trước."
Lý Thanh Thu gật đầu nói: "Bất kể ra sao, đa tạ Liễu tài chủ đã cho chúng ta biết tin tức này."
"Khách khí khách khí, đều là người trong nhà."
Liễu Phiếm Chu khoát tay nói, hắn là nhân tinh, nhìn ra được hai người Lý Thanh Thu kháng cự chuyện này, cho nên cũng không nhắc thêm nữa.
Liễu Phiếm Chu bắt đầu nói sang chuyện khác trên giang hồ, vậy mà lại nhắc tới Tuyệt Thánh Tông.
"Yến Vô Tẫn mạnh mẽ xông vào Thiết Nhạc Phong, đánh bại mười tám vị phong chủ, nhất chiến thành danh, thật là cao thủ tuyệt đỉnh đương thời. Hắn lập Tông ở biên giới Cô Châu, tên là Tuyệt Thánh Tông, nghe nói đã nhận được sự chống đỡ của Đường thị Lân Xuyên. Đường thị là một trong Tứ đại gia tộc Lân Xuyên, cho dù đặt ở Trung Thiên châu, cũng là thế gia nhất lưu. Có Đường thị chống lưng, lại thêm võ công của Yến Vô Tẫn, thất đại môn phái Cô Châu sắp nhiều thêm một nhánh."
Liễu Phiếm Chu cảm khái nói, đối với Yến Vô Tẫn có chút tôn sùng.
Liễu Yên nhìn phụ thân của mình, muốn nói lại thôi, trước đó Tuyệt Thánh Tông đột kích, toàn môn trên dưới đều biết việc này. Tông chủ Tuyệt Thánh Tông bị Hứa Ngưng đánh bại, trận chiến kia khiến uy vọng của Hứa Ngưng trong môn lập tức nhảy lên tới đỉnh điểm, sánh vai cùng Khương Chiêu Hạ. Vấn đề Hứa Ngưng cùng Khương Chiêu Hạ ai mạnh hơn, đã trở thành đề tài mà các đệ tử thường xuyên âm thầm thảo luận.
Liễu Phiếm Chu nhìn Lý Thanh Thu, cười nói: "Lý môn chủ, theo ta thấy, Cô Châu nên có cửu đại môn phái, mà môn phái thứ chín này nên là Thanh Tiêu Môn. Sao ngươi không đại triển hoành đồ, nếu có nhu cầu, Liễu Phiếm Chu ta nhất định hết sức ủng hộ!"
Lần này tới Thanh Tiêu Môn, hắn hết sức kinh ngạc, biến hóa của Thanh Tiêu Môn thật sự là quá lớn, còn có thêm rất nhiều đệ tử, đủ loại dấu hiệu chứng minh Thanh Tiêu Môn cực kỳ có chí khí.
Lý Thanh Thu cười tủm tỉm hỏi: "Hết sức ủng hộ là ủng hộ ra sao?"
Liễu Phiếm Chu vỗ ngực nói: "Dùng gia tài hết sức ủng hộ, quan hệ giao thiệp, nhân tình ta có đều để Thanh Tiêu Môn sử dụng."
"Liễu tài chủ cứ như vậy tin tưởng Thanh Tiêu Môn?"
"Hắc hắc, dù sao Thanh Tiêu Môn có nội tình lịch sử nhất định, còn có vị võ lâm thứ hai đương thời, Lý môn chủ càng là thiếu niên thiên tài, tấm lòng nhân hậu, ta sao có thể không tin Thanh Tiêu Môn?"
"Vậy ngươi muốn cái gì?"
"Ta có thể muốn cái gì? Điều ta muốn đã được Thanh Tiêu Môn thực hiện, thứ ta thương yêu nhất chính là nữ nhi này của ta, bây giờ nàng đã bái nhập Thanh Tiêu Môn, ta trợ giúp Thanh Tiêu Môn, chính là trợ giúp nàng."
Liễu Phiếm Chu nói rất tình chân ý thiết, ánh mắt nhìn về phía Liễu Yên, tràn ngập từ ái.
Lý Thanh Thu thấy vậy, tự nhiên là cảm thán tình phụ tử thâm sâu của bọn họ.
Khoảng một nén nhang sau, Liễu Phiếm Chu đi theo Liễu Yên rời đi, hai phụ tử bọn họ cũng cần một nơi để ôn chuyện.
Lý Thanh Thu nâng chung trà lên, hỏi: "Nhị sư đệ, ngươi thấy đề nghị của hắn thế nào?"
Trương Ngộ Xuân trầm ngâm nói: "Không thể đáp ứng. Thứ nhất, chúng ta không rõ ràng gia thế của Liễu Phiếm Chu, hắn không thể nào chỉ có một nữ nhi là Liễu Yên. Thứ hai, chúng ta bây giờ không thiếu chút tiền này của hắn, chúng ta là môn phái võ lâm, tiền tài trọng yếu, nhưng lại không phải là trọng yếu nhất, Tần gia chính là ví dụ. Gần đây Tần Giác lại viết thư cho ta, hy vọng có thể lại sắp xếp một vài hậu duệ nhà họ Tần đến. Để Liễu Phiếm Chu dính vào, về sau chuyện phiền toái sẽ không ít."
"Không sai, ta còn tưởng rằng ngươi quan hệ tốt với hắn, đã sớm bị hắn thuyết phục." Lý Thanh Thu cười ha hả nói, Trương Ngộ Xuân lý trí như vậy, hắn liền càng yên tâm hơn đem quyền hành giao cho Trương Ngộ Xuân.
Trương Ngộ Xuân lắc đầu nói: "Liễu Phiếm Chu chung quy là thương nhân, hắn đối xử với tất cả những người có lợi đều nhiệt tình như vậy, ta sẽ không cảm thấy ta và hắn thật sự là huynh đệ vong niên."
Lý Thanh Thu hài lòng gật đầu, Ly Đông Nguyệt thì nhịn không được cười ra tiếng.
Trương Ngộ Xuân quay đầu nhìn về phía nàng, kinh ngạc hỏi: "Tứ sư muội vì sao bật cười?"
Ly Đông Nguyệt thu lại nụ cười, giả vờ ho một tiếng, nói: "Ta chỉ là nhớ tới khi còn bé, mặc dù Đại sư huynh không thay đổi, nhưng Nhị sư huynh ngươi trước kia lại không có túc trí đa mưu như vậy, thường xuyên bị Đại sư huynh trêu đùa."
Nghe nàng nhắc tới lúc còn bé, Trương Ngộ Xuân vẻ mặt quẫn bách, vội vàng biện giải.
Lý Thanh Thu đột nhiên ý thức được sư đệ, sư muội đã lớn lên.
Hắn năm nay sắp tròn hai mươi tuổi, mà Trương Ngộ Xuân thì sắp tròn mười chín tuổi, Ly Đông Nguyệt cũng sắp tròn mười tám tuổi.
Bọn họ không còn là thiếu niên, cũng đều có năng lực đảm đương một phía.
Chẳng biết tại sao, Lý Thanh Thu bỗng nhiên có cảm giác thời gian không chờ đợi mình.
Nếu tu vi không thể đạt tới Linh Thức cảnh càng cao, Trương Ngộ Xuân, Ly Đông Nguyệt nhiều nhất cũng chỉ sống thêm một trăm hai mươi, ba mươi năm.
Lý Thanh Thu truy cầu trường sinh, cũng hy vọng sư đệ, sư muội có thể đi cùng mình xa hơn.
Trước mắt, pháp môn tu tiên hắn nắm giữ còn chưa đủ để giúp sư đệ, sư muội cải mệnh. Hắn cần để cho Thanh Tiêu Môn nhanh chóng mạnh lên, để cho mình học được càng nhiều pháp thuật, bí pháp.
...
Liễu Phiếm Chu lần này lên Thanh Tiêu Môn, cũng không vội vã xuống núi như trước, hắn nói đi buôn mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi mấy ngày.
Trong thời gian sau đó, hắn luôn chạy tới sân nhỏ của Chúc Nghiên, đáng tiếc, vô luận hắn xum xoe thế nào, Tố Tích Linh cũng không chịu thả hắn đi vào.
Liễu Phiếm Chu này ở lại liền là nửa năm.
Trong vòng nửa năm, Lý Tự Phong xuống núi hai chuyến, ngoại trừ Thành Thương Hải, Bạch Ninh Nhi, hắn mỗi lần trở về đều sẽ đổi một nhóm đệ tử. Hắn mang đệ tử xuống núi lịch lãm, khiến cho uy vọng của hắn tăng lên rất nhiều, hắn không còn là thiếu niên tinh nghịch lúc trước, mà là trưởng lão được các đệ tử kính trọng.
Không chỉ Lý Tự Phong, đồ đệ của Ly Đông Nguyệt cũng càng ngày càng nhiều, khiến cho nhân thủ trị liệu bệnh nhân của Thanh Tiêu Môn tăng nhiều.
Địa Phù Bảo Điển của Lý Tự Cẩm đã có tạo nghệ, nàng cũng đang dạy đệ tử chế phù, gieo trồng linh thực, bất quá những đệ tử kia còn không rõ ràng lắm chuyện mình đang làm, chỉ cho là đây là pháp môn kiếm tiền của môn phái.
Vào thu.
Lý Thanh Thu đứng chắp tay trên đỉnh núi, ánh mắt nhìn về phía viện mới phía dưới, Trương Ngộ Xuân đang tự mình sát hạch những người đến bái sư.
Đám người Lý Tự Phong ở dưới núi hành hiệp trượng nghĩa, mỗi khi đi qua một thôn trấn, đều trọng nghĩa khinh tài. Trong thời gian nửa năm ngắn ngủi đã khiến cho hiệp danh, nhân danh của Thanh Tiêu Môn bắt đầu lưu truyền, cuối cùng đã có người chủ động lên núi bái sư.
Đây là một dấu hiệu tốt, nào có danh môn đại tông tự mình xuống núi chiêu thu đệ tử?
Chẳng qua là Lý Thanh Thu cũng không vui vẻ, lòng hắn lại vướng bận Khương Chiêu Hạ.
Theo lý mà nói, Khương Chiêu Hạ Dưỡng Nguyên Cảnh tầng năm tuyệt không phải là người mà Thiên Đao Môn có thể cản, nhưng giang hồ hiểm ác, lòng người khó dò, hắn không thể không lo lắng.
Nói đến, Khương Chiêu Hạ tuy mạnh, nhưng luôn luôn bị thương.
Lý Thanh Thu đang suy nghĩ miên man, hắn đột nhiên liếc mắt nhìn về một hướng, chỉ thấy một đám nha dịch đang đi trên đường núi, hướng về phía sơn môn.
Phía trước đám nha dịch có hai người dẫn đường, một người là Huyện lệnh Hắc Thạch huyện Phùng Đại, người còn lại thân mặc cẩm y, bên hông bội đao. Hắn tướng mạo đường đường, khí vũ hiên ngang, khí thế mạnh hơn đám người Phùng Đại rất nhiều. Phùng Đại thỉnh thoảng quay đầu, hiển nhiên người này lai lịch không nhỏ.
Thấy vậy, Lý Thanh Thu quay người, thong thả bước xuống núi.
...
Bên trong viện mới kín người hết chỗ, ngoại trừ mười mấy đệ tử Thanh Tiêu Môn xem náo nhiệt, còn có không ít bách tính. Bọn họ đều là đưa hài tử của mình tới bái sư, tiểu tử trẻ tuổi tới bái sư hết thảy có mười người.
"Trương trưởng lão, người của triều đình tới!"
Nguyên Khởi vội bước vào viện, đi tới bên cạnh Trương Ngộ Xuân, nhẹ giọng nói.
Trương Ngộ Xuân chấp chưởng quyền hành, các đệ tử đã quen có chuyện thì tìm hắn. Giờ phút này, hắn nghe nói người triều đình tới, cũng không hoảng loạn, mà là phân phó nói: "Nguyên Khởi, ngươi dẫn bọn hắn xuống, tạm thu làm ký danh đệ tử."
"Vâng."
Nguyên Khởi lập tức quay người, mang theo một đám người nhốn nháo đi ra viện mới, kết quả bọn hắn mới ra khỏi viện, liền nhìn thấy đám người Phùng Đại đi tới.
Bách tính vốn thích hóng náo nhiệt, nhìn thấy một đám quan nhân tới, bọn họ dồn dập dừng bước, muốn xem đã xảy ra chuyện gì. Nếu Thanh Tiêu Môn phạm tội, bọn họ cũng không dám để hài tử bái làm đệ tử.
Trương Ngộ Xuân đứng dậy, vòng qua cái bàn, nhìn đám người Phùng Đại vào viện, bèn đưa tay hành lễ.
"Tại hạ là chưởng chính trưởng lão của Thanh Tiêu Môn, Trương Ngộ Xuân, không biết các vị đại nhân vì sao tới?" Trương Ngộ Xuân không kiêu ngạo không tự ti mà hỏi.
Phùng Đại lộ ra nụ cười, đưa tay giới thiệu nói: "Vị này là Giả đại nhân đến từ Hộ Thiên Vệ Hoàng thành, hắn tới để truyền thánh chỉ."
Thánh chỉ?
Trương Ngộ Xuân kinh ngạc, các đệ tử trong viện thì tò mò, chuyện gì có thể kinh động tới hoàng đế?
Nam tử cẩm y tên là Cổ Dịch, một tay đặt trên chuôi đao, một tay chắp sau lưng. Hắn đánh giá Trương Ngộ Xuân, hỏi: "Môn chủ Thanh Tiêu Môn đâu?"
Trương Ngộ Xuân đáp: "Sư huynh ta đang bế quan luyện công, ngay cả ta cũng không biết hắn cụ thể ở đâu."
Cổ Dịch hừ lạnh một tiếng, nói: "Thanh Tiêu Môn các ngươi quả nhiên thú vị, môn chủ luyện công, lại để người trẻ tuổi như ngươi cầm quyền. Thôi, nói nhảm ta cũng không muốn nói nhiều, bệ hạ có chỉ, mời môn chủ các môn phái võ lâm thiên hạ vào Trung Thiên diện thánh, người biểu hiện xuất chúng, có thể phong quan lập danh. Môn chủ Thanh Tiêu Môn nhất định phải đến Hoàng thành trước mùa xuân năm sau."
Phùng Đại thấy hắn ngay cả thánh chỉ cũng chẳng buồn lấy ra, liền biết thái độ của hắn đối với Thanh Tiêu Môn, đây cũng là nguyên nhân hắn khăng khăng muốn tới.
Chuyện của Võ Bão Ngọc khiến Phùng Đại lo lắng Thanh Tiêu Môn sẽ xảy ra xung đột với người của triều đình.
Trương Ngộ Xuân nghe xong, nhíu mày, hỏi: "Nhất định phải đi? Nhưng ta nghe người khác nói, đây không phải là chuyện cưỡng cầu."
Ánh mắt Cổ Dịch run lên, hỏi ngược lại: "Nghe người nào nói?"
"Một vị bằng hữu giang hồ, hắn cũng là nghe người khác nói."
"Ta tự mình nói với ngươi, ngươi nghe không rõ sao?"
Cổ Dịch trầm giọng quát, hắn mãnh liệt giơ tay, cách không chộp về phía Trương Ngộ Xuân, nội khí bùng nổ, lại hình thành một lực hút mạnh mẽ lôi kéo Trương Ngộ Xuân.
Đối mặt với Cổ Dịch đột nhiên ra tay, Trương Ngộ Xuân không kịp phòng bị, lảo đảo về phía trước hai bước, cũng may hắn kịp thời ổn định thân hình.
Đối mặt với lực hút cường đại này, môn bào của Trương Ngộ Xuân kịch liệt phồng lên, tóc mai bay loạn. Hắn nhíu mày nhìn Cổ Dịch, xung quanh cuốn lên bụi đất cuồn cuộn, các đệ tử Thanh Tiêu Môn vội vàng tản ra, chặn lấy cửa viện mới.
Sắc mặt Cổ Dịch biến hóa, hắn không nghĩ tới Trương Ngộ Xuân vậy mà có thể chống đỡ được Cầm Ma Công của hắn.