Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hắn ta nhìn lại một lần nữa thì thấy người nọ đang cầm từng mũi tên lông ném về phía trước, nhưng sức lực ném ra không hề kém cạnh sức mạnh của dây cung, mấy kỵ binh phía sau liên tiếp bị tên lông bắn trúng ngã ngựa.
Hai tên bộ tướng hung hãn như dạ xoa kia, tốc độ vừa nhanh vừa vững vàng vượt qua chiến mã nửa cái đầu, chỉ là dáng vẻ khi chạy thực sự quá khó coi.
Đại Khuê sải bước chạy nhanh chóng đuổi kịp một kỵ binh Đông Hàn, vươn tay túm lấy chân sau của ngựa rồi dùng sức kéo, quật ngã con ngựa, Nhị Khuê thừa thế dùng chĩa đâm xuyên thủng đầu tên kỵ binh kia.
Những tên kỵ binh bị Diệp Vô Khả bắn ngã đều bị hai người này giết sạch, chĩa săn của Nhị Khuê cắm trên đầu kỵ binh Đông Hàn, nhất thời không rút ra được, hắn ta dứt khoát vác luôn xác chết đó chạy về phía trước, vô cùng hung tàn.
"Đại Khuê ca!"
Diệp Vô Khả hô lên: "Đưa chĩa săn cho ta!"
Đại Khuê không chút do dự đưa chĩa săn cho Diệp Vô Khả, trên lưng ngựa, Diệp Vô Khả một tay cầm chĩa săn, dồn hết sức lực ném mạnh một cái!
Chiếc chĩa săn xoay tròn lao đi với tốc độ cực nhanh, một chĩa trúng ngay sau lưng Hàn Thượng Huân.
Vị tướng quân kỵ binh chính tứ phẩm của Đông Hàn này đến chết cũng không thể ngờ được rằng mình bị một tên lính mới lần đầu ra trận giết chết.
Chủ tướng ngã ngựa, những người Đông Hàn còn lại càng không dám ham chiến.
Hơn hai trăm kỵ binh bị ba người đuổi theo khoảng năm sáu dặm, ba người kia mới có vẻ như không đã ghiền mà quay người trở lại.
Diệp Vô Khả dắt ngựa đi về, cố ý bước đi thong thả ung dung, những kỵ binh đã bỏ chạy quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ ngông cuồng này của hắn, càng không dám nghi ngờ vị phục binh kia là thật hay giả.
Đại Khuê kéo chĩa săn, trên chĩa săn còn cắm một vị tướng quân mặc giáp sắt, Nhị Khuê cũng kéo chĩa săn, bởi vì cái thủ cấp kia thực sự không dễ vứt bỏ nên hắn ta dứt khoát kéo luôn cả thỉ thể trở về.
Hai người này trời sinh vốn đã cao lớn, mặt mũi lại hung tợn, dáng vẻ lúc này càng giống như lệ quỷ đòi mạng.
"Sao ngươi lại to gan như vậy!"
Cao Thanh Trừng nhanh chân bước đến nghênh đón, nhưng khi chất vấn câu này trong giọng nói không hề có chút tức giận nào.
Diệp Vô Khả cười nói: "Nếu ta không dám đuổi theo, binh lính của kẻ địch chắc chắn sẽ nhanh chóng nhìn ra được chúng ta là thật hay giả, ta càng tỏ ra to gan lớn mật, kẻ địch càng cảm thấy chúng ta thật sự không kiêng nể gì."
Khí thúc gật đầu: "Không sai, nhưng nếu không có gan dạ thì ai dám làm như vậy?"
Diệp Vô Khả cười nói: "Chỉ là hù dọa kẻ địch thôi, nhưng bây giờ chúng ta phải nhanh chóng bỏ chạy thôi."
Khí thúc hỏi: "Ngươi tìm những viện binh kia ở đâu ra vậy?"
Đại Khuê nói: "Muội phu của ta lợi hại lắm, người Bột Hải ở mấy chục thôn gần đây đều nghe theo lời hắn!"
"Muội phu?"
Cao Thanh Trừng theo bản năng nhìn về phía Diệp Vô Khả, Diệp Vô Khả lắc đầu mỉm cười với nàng.
"Chúng ta mau đi thôi, ta lừa những dân Bột Hải kia rằng ta là người từ kinh đô của bọn họ ra đánh tiền trạm, ta nói Hoàng đế của bọn họ sẽ đến đây lánh nạn, để bọn họ phái người giúp ta dò xét tin tức, nếu thấy có đội ngũ nào đi từ hướng đông bắc đến, bất kể là người nào đi nữa đều phải báo lại cho ta."
Diệp Vô Khả vừa đi vừa nói: "Cũng may không để lộ sơ hở, nhưng bây giờ thực sự không có thời gian nói mấy cái này, phải nhanh chóng chạy thôi."
Cao Thanh Trừng nhìn về một hướng khác, đám người Lục Ngô đang chạy về phía này.
Không thấy hai người giả trang thành quốc quân và thái tử Bột Hải kia đâu, Cao Thanh Trừng lập tức hiểu ra vì sao Diệp Vô Khả lại nói phải nhanh chóng chạy đi.
"Ngươi nói ngươi là người do quốc quân Bột Hải phái đến đánh tiền trạm, những người dân đó cũng tin sao?"
Khí thúc không nhịn được tò mò hỏi một câu.
Không đợi Diệp Vô Khả nói gì, Nhị Khuê đã tiếp lời: "Muội phu ta giỏi nhất là dỗ dành mấy lão thái thái, mấy lão thái thái trong thôn này đều bị hắn dễ dàng chinh phục!"
Cao Thanh Trừng lại ngẩn người: "Lão thái thái?"
Đại Khuê nói: "Nữ nhân đều thích hắn."
Cao Thanh Trừng: "?"
Diệp Vô Khả làm gì có thời gian để giải thích chuyện này, thấy Lục Ngô và những người khác đã đến, hắn lập tức dẫn đầu đi về hướng tây bắc Đại Từ Bi Sơn.
Đừng nói là những dân Bột Hải kia sẽ nhận ra, mà ngay cả những kỵ binh Đông Hàn đã bỏ chạy trước đó không lâu cũng sẽ phản ứng lại thôi.
Diệp Vô Khả không biết người dẫn binh đến là đại tướng quân Doãn Tuệ của Đông Hàn, nếu biết thì hắn còn chạy nhanh hơn nữa.
Hắn không biết Doãn Tuệ lợi hại đến mức nào, nhưng người có thể làm đại tướng quân thì chắc chắn không phải là kẻ vô dụng.
Thấy Cao Thanh Trừng vừa chạy vừa nhìn về phía mình, Diệp Vô Khả nói: "Ngân lượng ngươi đưa cho ta, ta sẽ mang theo một ít đến chia cho những người dân trong thôn, cứ nói là quốc quân Bột Hải thưởng cho bọn họ, đợi đến khi quốc quân đến, chỉ cần là người có công đều được trọng thưởng."
Cao Thanh Trừng gật đầu.
Một lát sau nàng nhẹ giọng nói: "Cảm tạ."
Diệp Vô Khả nói: "Cảm tạ gì chứ, lát nữa nhớ bù ngân lượng lại cho ta là được."
Cao Thanh Trừng cười nói: "Bù gấp mười gấp trăm lần cho ngươi."