Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Những ngôi sao mà hắn thấy và những ngôi sao Cao Thanh Trừng thấy dùng chung một đôi mắt, nhưng lạ thay những ngôi sao mà Diệp Vô Khả thấy lại nhiều hơn những ngôi sao mà Cao Thanh Trừng thấy hai ngôi.

Hai ngôi sao này càng rực rỡ, càng trong trẻo, cũng càng mê người và say đắm hơn.

"Ngươi đang nhớ nhung gì vậy?"

Diệp Vô Khả dường như đã đọc được hai ngôi sao rực rỡ nhất kia, cho nên một kẻ lắm lời như hắn nhất định sẽ không thể nhịn được hỏi thành tiếng.

Cao Thanh Trừng vẫn ngẩng đầu lên ngắm nhìn các vì sao, thản nhiên trả lời một chữ: "Nhà."

Sau đó nàng thuận miệng hỏi Diệp Vô Khả: "Còn ngươi thì sao?"

Diệp Vô Khả cũng thản nhiên trả lời: "Ta đang ở nhà."

Cao Thanh Trừng thu hồi ánh mắt từ các vì sao, nghiêng đầu nhìn Diệp Vô Khả, ánh mắt đã trong veo đến mức chỉ còn muốn một rút đao với tên này.

Dường như Diệp Vô Khả cũng đã nhìn thấu trong hai ngôi sao rực rỡ kia đang giấu đao, thế là tự giác lùi về phía sau một bước.

Tiểu cô nương lần đầu tiên cùng nhau ngắm sao với một người thiếu niên có thể coi là xa lạ ở một nơi cũng có thể coi là xa lạ, không thể giữ được tâm như nước.

Nhưng cái tâm như nước mà nàng không có cách nào kìm nén được lại không hề có chút quan hệ nào với sự mập mờ, nàng chỉ ngạc nhiên vì sao khi ở bên cạnh thiếu niên này, nàng lại không có chút sự phòng bị nào.

"Nhà ngươi chắc chắn rất ấm áp đúng không?"

Diệp Vô Khả bỗng nhiên hỏi một tiếng.

Cao Thanh Trừng hỏi ngược lại: "Sao ngươi lại nghĩ vậy?"

Diệp Vô Khả nói: "Vì những thứ đáng để nhớ nhung đều là những thứ ấm áp."

Cao Thanh Trừng thực sự không ngờ lại là một đáp án như vậy, nàng vốn nghĩ chữ ấm áp trong nhà ngươi rất ấm áp chỉ đơn thuần là ấm áp mà thôi.

Nàng nghĩ đến căn phòng lớn đến mức khiến người khác lần đầu tiên bước vào sẽ cảm thấy có chút sợ hãi- Một nơi dù giữa tháng chạp mùa đông giá rét cũng không hề đốt chút lò sưởi nào.

Nơi đó có những cuốn văn hiến điển tịch và hồ sơ tài liệu như một vũ trụ bao la, sức mạnh ẩn chứa bên trong cũng giống như sông ngân hà.

Nơi đó còn có một phụ nhân nghiêm nghị, khuôn mặt lạnh như băng, đã cho nàng sự giáo huấn hà khắc ngay cả khi nàng chỉ phạm phải sai lầm nhỏ nhặt, đồng thời cũng mang đến cho nàng sự bầu bạn mà từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ thiếu.

"Phù…"

Cao Thanh Trừng nghĩ đến khuôn mặt dường như vĩnh viễn không bao giờ nở nụ cười của sư phụ, trên mặt nàng không vô thức nở một nụ cười ấm áp.

Tiểu cô nương nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi hỏi người thiếu niên bên cạnh: "Trong nhà ngươi có một người... Luôn đòi hỏi rất nghiêm khắc với ngươi không?"

Trong đầu Diệp Vô Khả ngay lập tức xuất hiện khuôn mặt của người nào đó, người từ nhỏ đến lớn chỉ cần hắn lười biếng một chút là sẽ xách tai hắn lôi về luyện công.

"Có."

Diệp Vô Khả trả lời.

Cao Thanh Trừng hỏi: "Vậy ngươi... Có sợ hắn không?"

Diệp Vô Khả lắc đầu: "Tại sao phải sợ huynh ấy? Một người bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì đều vì muốn tốt cho ngươi, dù cho huynh ấy tỏ vẻ lạnh lùng thậm chí không muốn để ý đến ngươi, nhưng huynh ấy không đáng sợ... Không nên sợ những người tốt với ngươi, cho dù lúc nào huynh ấy cũng bày ra mặt thúi.”

Cao Thanh Trừng gật đầu thật mạnh: "Ừm, mặt thúi."

Diệp Vô Khả nói: "Tin ta đi, tất cả đều là giả vờ mà thôi, có thể chỉ là vì bọn họ cảm thấy có một số chuyện cần thiết phải bày ra mặt thúi, nhưng những người thông minh tuyệt đỉnh như chúng ta nhất định phải hiểu rõ là bọn họ đang giả vờ!"

Nàng rất vui vẻ.

Vì những lời của Diệp Vô Khả trên thực tế chính là những suy nghĩ trong lòng nhưng chưa bao giờ nói ra của nàng, tuy nhiên khi ở Trường An nàng thật sự rất sợ sư phụ.

Cho nên nàng hỏi: "Vậy, ngươi sống chung với người đó như thế nào?"

Diệp Vô Khả trả lời một cách đương nhiên: "Dính lấy hắn, dính lấy hắn như cái đuôi, hắn có vẻ ghét ôm thì ngươi cứ cố tình thỉnh thoảng lại ôm một cái, hắn có vẻ không thích nói chuyện thì ngươi cứ cố tình luyên thuyên bên cạnh hắn, hắn có vẻ luôn bày ra mặt thúi... Chẳng lẽ ngươi không biết làm mặt quỷ để phá vỡ cái mặt thúi của hắn?"

Nói đến đây, Diệp Vô Khả ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, dưới những vì sao dày đặc, ánh mắt của người thiếu niên cũng rực rỡ như những vì sao.

Là nhớ nhung.

"Làm mặt quỷ để phá vỡ cái mặt thúi của bà ấy?"

Cao Thanh Trừng lẩm bẩm.

"Đúng vậy."

Diệp Vô Khả giơ hai tay lên, dùng hai ngón trỏ móc vào khóe miệng: "Giống như ta này, thè lưỡi ra, rồi... pư la pư la pư la pư la..."

Cao Thanh Trừng quay mặt đi: "Ấu trĩ!"

Diệp Vô Khả: "Xem cái mặt thúi của ngươi kìa."

Cao Thanh Trừng: "Ngươi mới là mặt thúi!"

Diệp Vô Khả: "Đồ nữ nhân vô tri không biết sợ, vậy ngươi có dám đối mặt với ta không?"

Cao Thanh Trừng: "Có gì mà không dám?"

Diệp Vô Khả: "Pư la pư la pư la pư la..."

Cao Thanh Trừng quay mặt đi: "Ấu trĩ... Chính là ấu trĩ."

Nàng nghĩ, cái mặt thúi này quả nhiên có thể giả vờ ra được.

Nàng còn nghĩ, chẳng lẽ làm như vậy thật sự có tác dụng? Nếu nàng có hành động như vậy trước mặt sư phụ, sư phụ nàng... Có lẽ sẽ đi mời lão chân nhân đến xem xem có phải nàng đã bị thứ gì đó đoạt xác không.