Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tượng Bồ Tát bằng đất chỉ ở nơi khổ hàn này mới sống lâu được, nếu đổi lại ở miền nam ấm áp mưa nhiều thì sớm đã bị bóc từng lớp từng lớp, từ thân đến tâm.
Thiếu nữ có nhũ danh là Bán Hạ nghe thấy lão thợ săn gọi thiếu niên kia một tiếng Khương Đầu, không hiểu tại sao lại có thêm vài phần bực dọc.
Nàng không thích bực dọc, càng không thích làm ra vẻ, khi nhận ra mình lại vì một sự trùng hợp mà làm ra vẻ, nàng lập tức chuyển dời ánh mắt khỏi Khương Đầu, chuyển sang nhìn Tỏi Đầu.
Đó là một nam nhân trầm mặc ít nói, mang vẻ góc cạnh của vùng cực hàn Đông Bắc và hơi thở nguy hiểm nhàn nhạt khiến người ta không muốn tới gần.
Tỏi Đầu và Khương Đầu dường như mới là cách đặt tên hợp với người nơi đây, chứ không phải những chữ như Phù Diêu.
Bởi vì đã biết được đại ca tên là Diệp Phù Diêu, nên thiếu nữ càng thêm tò mò về tên của Diệp Khương Đầu, nhưng từ trước đến nay nàng vẫn luôn là người kìm nén được sự tò mò, từ khi nàng vừa mới hiểu được hai chữ tò mò là gì, nàng đã học được cách che giấu nó.
Che giấu sự tò mò rất khó, nhất định phải có tính tự chủ tự cường cực cao và sự nhạy bén cùng với việc không ngừng tự vấn, sau đó thực hiện bằng hành động... Ngậm miệng.
Bởi vì vừa nghĩ đến Khương Đầu mà thoáng sinh ra cảm giác bực dọc, thiếu nữ lại bỗng nhiên nhạy bén nhận ra được tầm quan trọng của hai thứ tỏi và gừng ở nơi khổ hàn này.
Nơi lạnh lẽo thế này đặc biệt không thân thiện với con người, tỏi có thể giúp máu lưu thông tốt hơn, trong sách y có viết như vậy, còn gừng, ngoài việc có thể trung hòa độc của Bán Hạ ra, còn có thể xua tan cái lạnh.
Thế là sự tò mò của thiếu nữ dần dần chuyển sang vị mẫu thân kia của hai người, có lẽ đó phải là một nữ nhân vừa có học thức vừa chất phác, sợ hãi cái lạnh khắc nghiệt nên mới dùng những cái tên như Tỏi Đầu và Khương Đầu để giúp con tự bảo vệ mình, chứ không phải đối kháng.
Vậy thái độ của bà đối với số phận cũng kính sợ như vậy sao? Nếu vậy, tại sao ở chốn thâm sơn cùng cốc này lại đặt tên cho trưởng tử của mình là Phù Diêu? Nếu đó là kỳ vọng của bà dành cho trưởng tử, vậy thì kỳ vọng của bà dành cho thứ tử là gì?
Đúng lúc này, Lục Ngô bước đến hạ giọng nói: “Đồ của chúng ta đủ dùng, nhưng nếu mang thêm càng nhiều dây thừng càng tốt thì chỉ có thể bỏ bớt một phần binh khí và trang bị.”
Thiếu nữ nhìn bức tượng đất mà càng nhìn càng thấy giống một vị tướng quân kia, nàng ngẩn người một lát, rồi đáp: “Ưu tiên đối phó với núi trước.”
Lục Ngô vâng một tiếng, quay người lại phân phó: “Cố gắng mang nhiều dây thừng nhất có thể!”
“Người đuổi theo phía sau chắc cũng sắp đến rồi, không biết con đường phía trước có qua được không...”
Lục Ngô trông có vẻ điềm tĩnh và hơi ngạo mạn, khi lẩm bẩm những lời này, rõ ràng có chút ý muốn rút lui.
Thiếu nữ như đang nghe hắn ta nói chuyện, nhưng ánh mắt lại lơ đãng nhìn về phía một già một trẻ cách đó không xa.
Lão thợ săn ngồi đó nhìn mọi người thu dọn đồ đạc, sắc mặt căng thẳng.
“Sao ta lại có một tôn tử tham tiền như con chứ.”
Diệp Khương Đầu vừa nghiêm túc buộc ống chân vừa đáp lại: “Không có tiền thì sau này lấy gì làm tang lễ long trọng cho a gia, năm kia a gia dẫn ta đến trấn, ta thấy nhà giàu đưa tang, có ngựa giấy nhà lầu giấy, còn có mấy hình nhân bằng giấy trông rất bắt mắt, lúc đó ta đã chọn cho ông rồi.”
Lão thợ săn ngẩn người một lát rồi mắng: “Đồ tiểu vương bát đản.”
Diệp Khương Đầu buộc xong ống chân rồi liếc nhìn về phía đại ca bên kia một cái, sau đó nhặt hai hòn đá dưới đất đi tới.
Lão thợ săn nhìn theo hắn, kêu lên: “Chọn mấy hình nhân rồi hả? Nói rõ đi, nói rõ đẹp chỗ nào.”
Nghe vậy, người thiếu nữ bật cười thành tiếng, sau đó mới ý thức được mình đã ngẩn người.
Còn Lục Ngô vẫn thao thao bất tuyệt: “Kể từ khi Đại Ninh ta lập quốc đến nay, Hắc Vũ vẫn luôn chèn ép các nước láng giềng xung quanh, không cho thiết lập quan hệ bang giao với Đại Ninh, lúc đầu Đông Hàn và Bột Hải đều muốn làm chó săn cho Hắc Vũ, chẳng qua Bột Hải ở sát bên chúng ta nên vẫn còn do dự, hiện giờ Hắc Vũ sai khiến Đông Hàn tiêu diệt Bột Hải, nếu Bột Hải thực sự diệt vong thì Đại Ninh sẽ bị Đông Hàn kìm kẹp toàn bộ vùng Đông Bắc...”
Thiếu nữ thấy Diệp Khương Đầu đi đến bên cạnh Diệp Phù Dao, chìa tay ra: “Đoán sai thì cõng.”
Diệp Phù Dao đáp: “Lẻ.”
Hắn ta đã thu dọn ra hai bọc hành lý, một lớn một nhỏ, nếu người nào mang cái lớn thì trông như đang cõng cả một quả núi nhỏ.
Diệp Khương Đầu đắc ý cười: “Lần nào huynh cũng đoán sai.”
Diệp Phù Dao không đáp lại, thoạt nhìn thái độ của hắn ta đối với người đệ đệ này cũng không khác mấy so với thái độ với người ngoài.
Thiếu nữ nhìn cảnh tượng này, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cũng biết sự không đúng này không liên quan đến mình nhưng vẫn cứ muốn nhìn.
Nàng căn bản không đang nghe Lục Ngô nói gì, hoặc có lẽ nàng còn hiểu rõ những lời đó hơn cả Lục Ngô.