Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hắn ta còn muốn hỏi gì đó, Diệp Khương Đầu chỉ cầm chén nước ấm một lát đã đứng dậy đưa nước ấm cho ca ca mình.
Nam nhân giống như hũ nút kia cũng không có bất cứ biểu hiện gì, nhận lấy nước ấm rồi uống từng ngụm từng ngụm.
“Ta cho hắn đó!”
Lục Ngô tự dưng nổi cáu, lớn tiếng hét lên với Diệp Phù Dao.
Lần này Diệp Phù Dao đáp lại, ngắn gọn và khô khan.
“Hắn không cần.”
Nghe thấy ba chữ này, Lục Ngô lập tức không kìm nén được cơn giận, tiến lên túm lấy bả vai Diệp Phù Dao: “Trả nước lại cho ta!”
Diệp Phù Dao vẫn đứng im bất động.
Lục Ngô ở Trường An thành cũng có chút tiếng tăm trong học viện mới được xây dựng- Nơi tập hợp nhiều thanh niên tài tuấn, sắc mặt lập tức thay đổi, hơn nữa còn nảy sinh lòng hiếu thắng.
Hắn ta liên tục dùng sức đến mức gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, còn Diệp Phù Dao chỉ đứng đó, hoàn toàn không để ý đến hắn ta, vẫn cứ từng ngụm từng ngụm uống nước ấm.
Cho đến khi uống hết chén nước này, Diệp Phù Dao mới ném cái chén cho Diệp Khương Đầu, sau khi bắt được, Diệp Khương Đầu tranh thủ lúc chén còn hơi ấm làm ấm lòng bàn tay.
Người thiếu nữ ngồi bên đống lửa vốn định bảo Lục Ngô quay về, nhưng không biết là xuất phát từ suy nghĩ gì, cuối cùng nàng không hề lên tiếng.
Bị Diệp Phù Dao làm lơ, Lục Ngô bỗng nhiên phát điên, một tay khác chụp lấy sau gáy Diệp Phù Dao.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc bàn tay kia sắp chạm vào Diệp Phù Dao, Diệp Phù Dao bỗng nhiên khom lưng lao về phía trước.
“Muốn chạy sao?”
Lục Ngô dùng sức đuổi theo.
Sau đó hắn ta nhìn thấy Diệp Phù Dao đưa tay về phía bóng tối, giây sau bàn tay kia đã túm lấy thứ gì đó rồi kéo trở về.
Sau khi nhìn thấy rõ thứ đồ trong bàn tay hắn ta, Lục Ngô lập tức mở to mắt, theo bản năng vội vàng lùi về phía sau.
Tay trái Diệp Phù Dao túm lấy miệng một con sói, cố gắng lôi con sói ra, con sói không há được miệng, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ư ử nghẹn ngào, bốn chân đạp loạn xạ nhưng cũng vô ích.
Có lẽ là vì sợ hãi, trong lúc giãy giụa, con sói còn vãi ra chút nước tiểu.
Lúc này Lục Ngô mới phản ứng lại, lập tức kêu lên: “Đề phòng! Có thể có bầy sói!”
Mười một tráng sĩ lập tức đứng dậy, tay trái cầm liên nỏ tay phải rút hoành đao ra.
“Không có bầy sói.”
Diệp Khương Đầu nhìn con sói nói: “Con cái, ban đêm còn tìm thức ăn, chắc là sói đơn lẻ còn phải nuôi con, nó nghe thấy tiếng động nên mò đến.”
Tay trái Diệp Phù Dao rung lên một cái, cổ con sói cái đầu tiên là bị bẻ gập lại, sau đó xoay tròn một vòng, hắn ta tiện tay ném thi thể con vật về phía đống lửa, rồi lại trở về với dáng vẻ người gỗ kia.
Lục Ngô cảm thấy trên mặt mình có chút nóng, trong hoàn cảnh như thế này, đừng nói là Diệp Phù Dao, ngay cả Khương Đầu hắn dường như cũng không bằng.
Càng như vậy lại càng thêm tức giận.
Hắn ta giận dữ hỏi: “Ngươi muốn ném vào ai?”
Khí thúc ở phía sau hắn ta nói: “Nhân lúc còn chưa lạnh hẳn thì cắt tiết đi, lột da giữ thịt biết đâu dùng được.”
Lúc này Lục Ngô mới tỉnh táo lại, quay người nhìn về phía thi thể con sói cái, rút thanh chủy thủ ra, đi hai bước rồi ném chủy thủ cho một tráng sĩ dưới trướng: “Làm theo lời Khí thúc.”
Tráng sĩ nhận lấy chủy thủ, vẻ mặt vô cùng khó coi, do dự hồi lâu cuối cùng nghĩ đến có lẽ Diệp Khương Đầu làm được chuyện này.
Hắn ta nhìn về phía Diệp Khương Đầu, ngẩn người.
Không biết từ lúc nào Diệp Khương Đầu đã không còn ở đó nữa.
Nhưng người thiếu nữ đã nhìn thấy, ngay sau khi Diệp Khương Đầu nói câu đây là một con sói đơn lẻ xong thì hắn đã khom người lao vào bóng tối.
Nàng còn thấy, Diệp Phù Dao cũng thấy Diệp Khương Đầu lao vào bóng tối nhưng không hề ngăn cản.
Vị đại ca này hình như có chút không quan tâm đến đệ đệ mình?
Nhưng Diệp Khương Đầu đã nhanh chóng quay trở lại, trong lồng ngực còn ôm một con vật nhỏ phát ra tiếng kêu kỳ lạ, hắn nhét con vật nhỏ kia vào trong lòng mình giữ ấm, con vật nhỏ kia thò đầu ra từ cổ áo thì lại bị Diệp Khương Đầu bịt mắt lại.
Lúc này, tráng sĩ kia đang cắt tiết con sói cái.
“Kỳ lạ thật, sói đơn lẻ mà còn có sói con đơn lẻ.”
Diệp Khương Đầu nhìn Diệp Phù Dao: “Ta cứ mang theo nó trước vậy.”
Diệp Phù Dao không đáp lại, cũng may không đáp lại này cũng không tính là phản đối, nên Diệp Khương Đầu lại cười cười, dường như vĩnh viễn đều vô tâm vô phế như vậy.
Lúc này Khí thúc đưa cho người thiếu nữ một chén nước ấm rồi hạ giọng nói: “Là một người ca ca vừa mệt vừa đáng ghét.”
Thiếu nữ khẽ trầm tư suy nghĩ gật gật đầu, thật ra trong đầu nàng vẫn đang nghĩ về pho tượng đất kia.
Nàng đương nhiên đã sớm nhìn ra được Diệp Phù Dao là người như thế nào, cái kẻ câm như hến cứng nhắc kia khi biểu hiện sự nồng nhiệt cũng dùng những cách không được dễ chịu như vậy, hoặc cũng có thể, hắn ta khinh thường việc làm hài lòng người khác.
Việc hắn ta bắt Diệp Khương Đầu vác bọc hành lý lớn kia đương nhiên rất đáng ghét, nhưng đồ ăn thức uống và những thứ giữ ấm đều ở trong bọc hành lý kia, một khi xảy ra bất cứ chuyện bất trắc nào thì Diệp Khương Đầu vác những thứ này lại là người dễ sống sót nhất.