Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trong tòa nhà hoang lờ mờ, chỉ có đi ngang qua cửa sổ mới có một ít ánh sáng chiếu vào. Không khí tràn ngập một cỗ hương vị hư thối mốc meo. Chỗ sâu trong lối đi nhỏ tĩnh mịch mờ hồ truyền đến tiếng nước tí tách, tí tách.
Vừa mới đi vào nơi này, đám người cảm nhận được lạnh cả người, tựa hồ nhiệt độ chung quanh bỗng nhiên thấp xuống mấy độ, chung quanh an tĩnh đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân của mấy người quanh quẩn.
"Lão Nha cho tình báo nói vật chúng ta muốn tìm ở tầng hai của tòa nhà này, nơi đó vốn là bãi đỗ xe, nhưng do tòa nhà bị phá hư, trước mắt xác định giao lộ có thể ra vào bãi đậu xe dưới đất chỉ có hai nơi, một chỗ là cầu thang an toàn phía đông, một chỗ khác là thang máy số 1 khu B1."
"Đối với chúng ta mà nói, chỗ có thể đi vào chỉ có một, đó chính là cầu thang an toàn phía đông, thang máy không quá hiện thực, chúng ta đều là người bình thường, leo lên thang máy nguy hiểm quá cao, hơn nữa hành động lại chậm, cho nên hi vọng mọi người nhớ rõ đường chạy trốn, nếu không một khi xảy ra ngoài ý muốn, lạc đường dưới tầng hai, như vậy thì có nghĩa là cách cái chết không xa."
"Lão Nha cho tình báo mới nói nguy hiểm sẽ xuất hiện dưới tầng thứ nhất, nhưng bởi vì chúng ta là người bình thường, có xác suất có thể lẩn tránh nguy hiểm tầng thứ nhất, cho nên nguy hiểm chí mạng ở tầng thứ hai, hơn nữa càng đến gần đầu nguồn, tính nguy hiểm càng lớn."
Thân là bác sĩ, Vệ Lý vừa đi vừa tự nói. Hắn ngữ khí nhẹ nhàng, đọc nhấn từng chữ rõ ràng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Theo ta thấy, dứt khoát đi một vòng dưới tòa nhà, sau đó trở về, đến lúc đó lấy không năm vạn đồng chẳng lẽ không thơm a?" Trương Khai Văn con mắt khẽ động, nghĩ đến một chủ ý.
Lý Dịch lập tức nói: "Đối phương đã nghĩ tới điểm này, đoán chừng nữ tử thần bí mở ra linh môi vừa rồi đang ở trong tối nhìn chằm chằm chúng ta, nếu như chúng ta qua loa cho xong đoán chừng vừa ra nhà này thì sẽ bị giết người diệt khẩu."
"Ta nghe nói người mở ra linh môi có thể trông thấy một chút đồ người bình thường nhìn không thấy, cũng không biết là thật hay giả, giả thiết là thật, như vậy chắc chắn chúng ta vẫn luôn bị giám thị, cho nên đề nghị của ngươi không quá hiện thực." Liễu Yến thấp giọng nói.
"Một đám nhuyễn chân tôm, ta xấu hổ khi làm cộng sự với các ngươi, chúng ta có thể đi xuống dưới tầng hai, đây là cơ hội tranh đoạt kỳ vật lão thiên cho chúng ta, lấy được kỳ vật, chỉ hai trăm vạn tính là gì, ta muốn để nữ nhân phía ngoài quỳ xuống dập đầu ba cái cho ta, sau đó liếm sạch đáy giày của ta."
Vương Hổ mở miệng nói ra, không e dè, cũng không che giấu nội tâm mình. Nhưng mà lời nói này lại không ai phản bác.
Ở sâu trong nội tâm ai không muốn thay đổi vận mệnh?
"Ha ha, nói rất đúng, ta chỉ có một cái mạng nát, nếu liều mạng thì dứt khoát chiến đấu tới cùng, lấy được năm vạn đồng cũng không thay đổi được cái gì, nếu lấy được một kiện kỳ vật thật, từ nay về sau nhân vật phong vân trên thế giới có thêm ta, một thế mệnh tức vạn thế mệnh." Giờ phút này Trương Khai Văn bị ý nghĩ của Vương Hổ lây nhiễm, lập tức thay đổi chủ ý.
"Nếu như ta lấy được kỳ vật, cho dù là chọn trực tiếp nộp lên, ta cũng có thể đi vào kim sắc học phủ, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của mình." Liễu Yến thấp giọng nói.
Lý Dịch nghe bọn họ nói như vậy, trong lòng cũng không nhịn được tim đập thình thịch.
Bởi vì bọn họ nói rất đúng. Lấy được số tiền đó cũng chỉ giải quyết khẩn cấp, cha mẹ mình thân là người thực vật, cần khoang chữa bệnh và dịch dinh dưỡng tốt hơn mới có thể kéo dài sinh mệnh, tương lai tốn hao cực lớn, năm vạn đồng là hạt cát trong sa mạc, huống chi mình một không có bản lãnh, hai không có bối cảnh, ba cũng không có thiên phú tu hành.
Nếu có thể lấy được kỳ vật, hết thảy đều có thể thay đổi.
Thế nhưng là tâm động quy tâm động, lý trí nói cho hắn biết, có lẽ nơi này hoàn toàn không tồn tại kỳ vật, chỉ có hung hiểm ẩn núp trong hắc ám, lòng tham sẽ chỉ làm mình mất mạng tại đây.
Nói chuyện phiếm một lát, mọi người đã xâm nhập dưới tòa nhà, đồng thời rất nhanh đã nhìn thấy cầu thang thông hướng bãi đậu xe dưới đất.
Cầu thang hướng xuống, hắc ám dần dần nồng đậm, tựa như vực sâu, khiến cho người ta cảm thấy bất an.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây lập tức mở đèn pin trước đó Lão Nha chuẩn bị cho bọn họ.
Theo đèn pin sáng lên, hắc ám chung quanh bị xua tán đi rất nhiều.
Quan sát chung quanh một chút, nhìn thấy không có dị thường gì, năm người mới dọc theo cầu thang đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hai.
Trên đường, tất cả mọi người đều rất cảnh giác, ngay cả xuống cầu thang tiếng bước chân đều tận lực thu liễm, sợ quấy rầy một vài thứ trong hắc ám.
Hết thảy tựa hồ rất thuận lợi, không có nguy hiểm gì.
Năm người đi tới tầng tiếp theo.
Nhưng bọn họ cũng không có dừng lại, bởi vì tầng tiếp theo đã bị Lão Nha tìm kiếm, mặc dù có hung hiểm nhưng không có vật gì có giá trị, bọn họ tiến vào dưới tầng hai gặp phải hung hiểm và bất trắc, đồng thời hai lần đều không công mà lui, hao tổn nghiêm trọng.
Bởi vậy nhiệm vụ của đám người Lý Dịch chính là bắt đầu tìm kiếm từ dưới tầng hai.
Song khi bọn họ tiếp tục dọc theo cầu thang đi xuống, phía trước nhất, Vương Hổ đột nhiên dừng bước.
Ánh đèn chiếu đi.
Hắc ám phía trước tán đi, trên bậc thang lại có một bộ tử thi nằm sấp, cỗ thi thể đó làn da trắng bệch, âm u đầy tử khí, cổ cứng ngắc, lấy một tư thế quái dị ngửa đầu, cánh tay cứng ngắc nhấc lên giữa không trung, giống như là đang giãy dụa muốn rời khỏi bãi đậu xe sau lưng, nhưng không biết lại bị thứ gì để mắt tới, cuối cùng chết thảm ở nơi này.
Vương Hổ mở miệng nói: "Đúng là xui, là một bộ tử thi."
Nói xong, hắn cũng không để ý mà cực kỳ tỉnh táo vượt qua cỗ thi thể đó tiếp tục đi tới.
Mấy người hơi quan sát một chút, cẩn thận tránh thi thể, sau đó theo sau lưng Vương Hổ.
Nhưng sau đó, Vệ Lý lại đột nhiên thấp giọng nói ra: "Thi thể đó không thích hợp."
"Một bộ tử thi mà thôi, sợ?" Trương Khai Văn trả lời.
"Đừng quên, ta là bác sĩ, tiếp xúc thi thể nhiều hơn so với các ngươi, vừa rồi cỗ thi thể đó ta chú ý một chút, không có thi ban, cũng không có dấu hiệu hư thối, cái này rất không hợp với lẽ thường, hơn nữa vừa rồi vị trí thi thể vừa mới xuất hiện cũng không bình thường, không giống như là ngay từ đầu đã chết trên bậc thang, giống như là bị người đưa từ chỗ khác lên bậc thang." Vệ Lý nghiêm túc nói.
"Vệ Lý, ngươi nên nói sớm một chút." Trương Khai Văn nói xong lập tức rọi đèn pin vào cỗ thi thể sau lưng.
Hắn muốn nhìn xem có phải cỗ thi thể đó có vấn đề giống như Vệ Lý nói hay không.
Nhưng rất nhanh sắc mặt của hắn liền cứng đờ .
Cỗ thi thể vừa rồi... không thấy.
"Thi thể, không có." Trương Khai Văn lặng lẽ chớp mắt: "Nói đùa cái gì, vừa rồi ở chỗ này, một cái chớp mắt thôi, chẳng lẽ đồ chơi đó tự mình chạy?"
Trông thấy bậc thang trống rỗng, tất cả mọi người lập tức cảm thấy kinh sợ một hồi.
"Có lẽ đó không phải là một bộ tử thi, có thể là một con quỷ, đừng quên trước đó Lão Nha nói, nhà này có quỷ, bọn họ cũng vì nguyên nhân này mới không dám thâm nhập dưới tầng hai."
Sắc mặt Lý Dịch hết sức khó coi, nói ra một cái hiện thực đáng sợ.
Có lẽ vừa rồi bọn họ đụng quỷ.
"Các ngươi có biết không, thật ra thì thế giới chúng ta sống vốn không tồn tại quỷ, sau sự kiện trời nghiêng truyền thuyết quỷ quái mới được chứng thực là thật, nhưng quỷ chỉ có thể ở trong một số khu vực đặc thù, bởi vì quỷ cũng cần lực lượng nào đó để duy trì, nếu không sẽ tiêu tán, nơi này tồn tại quỷ thì có nghĩa là nơi này có thứ gì cung cấp lực lượng cho quỷ."
Liễu Yến sau khi hoảng sợ ngắn ngủi thì vẻ mặt có chút kích động nói: "Rất có thể thứ đó chính là kỳ vật."
"Vậy còn chờ gì, chỉ là mấy thứ bẩn thỉu, sao có thể dọa sợ ta được." Giờ phút này, Vương Hổ nện bước đi xuống tầng hai.
"Nghịch thiên cải mệnh vào hôm nay, Trương Khai Văn ta còn kém một cơ hội xoay người, quỷ có gì đáng sợ, nghèo càng đáng sợ."
Trương Khai Văn nhếch miệng cười, không sợ hung hiểm ẩn tàng, nhanh chóng đuổi theo.
Lý Dịch hít sâu một hơi, cũng không chút do dự đuổi theo.
Liễu Yến và Vệ Lý cũng không chần chờ.
Đều đến nước này, không có khả năng lùi bước.
Rất nhanh.
Bọn họ tiến vào dưới tầng hai.
Nhưng mà tình huống nơi này hoàn toàn không giống như bọn họ tưởng tượng.
Mặt đất bị một tầng nước bùn thật dày che giấu, trên bùn đất mọc ra rất nhiều cỏ dại khô héo không biết tên, những cỏ dại này tản ra ánh sáng yếu ớt trong hắc ám, từ xa nhìn lại giống như lân hỏa trên mộ phần, lấm ta lấm tấm, phân bố khắp nơi, nơi xa còn có mấy phòng ốc nửa làm bằng gỗ đã sụp đổ, những phòng ốc đó kiểu dáng cổ xưa, hoàn toàn không giống như là hiện đại, giống như là thôn xóm cổ đại bị bỏ hoang.
Nếu không phải chung quanh còn có thể trông thấy rất nhiều ô tô chìm một nửa vào lòng đất thì mọi người còn tưởng rằng đi tới một một thế giới lạ lẫm.
"Chia ra hành động đi, có thể còn sống hoặc là tìm tới kỳ vật hay không thì xem bản lãnh cá nhân."
Trương Khai Văn nói xong câu đó thì không quay đầu lại, hướng về một phương hướng tiến lên.
"Nói có lý." Vương Hổ nhìn quanh một vòng, cũng lựa chọn một phương hướng.
"Nơi này rất nguy hiểm, tập hợp lại có lẽ sẽ càng tốt hơn." Lý Dịch suy nghĩ một chút, mới lên tiếng nói.
Bên cạnh, Vệ Lý mỉm cười: "Người trẻ tuổi, hẳn là ngươi cũng hiểu, những người chúng ta không tìm được kỳ vật còn tốt, nếu như tìm được kỳ vật, đến lúc đó tập hợp lại sẽ nội chiến, ai cũng không muốn bị người phía sau đâm đao, tách ra hành động mọi người đều tốt, ít nhất có thể chừa chút mặt mũi cho nhau."
Nói xong hắn cũng rời khỏi.
Liễu Yến cũng không nói một lời, sau khi do dự một chút, cũng một mình đi.
Rất nhanh.
Nhóm năm người lập tức chia ra, mọi người tự đi.