Thiên Mệnh Chi Thượng

Chương 19. Bất ngờ từ trên trời rơi xuống (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Mẹ kiếp."

Trong tình huống và bối cảnh không ngờ tới, cả Quý Giác và Lục Phong đều trợn tròn mắt, sau một thoáng im lặng, đồng thời chửi thề.

Nhìn chằm chằm vào mặt nhau, rồi bất giác chất vấn:

"Sao anh/em lại ở đây?"

Giọng nói chồng lên nhau, làm cả hai lại cùng im lặng.

Chỉ có thể nói, duyên phận thật kì diệu. Nhưng đôi khi, cũng quá kì diệu...

Một lúc sau, cả hai bỗng phát hiện, mình lại không biết giải thích với đối phương thế nào về việc đột nhiên xuất hiện ở đây, lại gây ra chuyện lớn như vậy.

"Xin lỗi."

Lục Phong nhận thấy máu đang nhỏ giọt trên mặt mình, đưa tay lên lau, nhưng lại càng lau càng lem, nhìn quanh những xác chết lộn xộn, chỉ đành bỏ cuộc, chỉ nhún vai: "Vô tình thôi."

Vô tình mà anh dùng sức mạnh trời ban giết sạch hơn ba mươi người nhà họ Thích?

Sao anh không nằm đè lên chị gái nào đó lúc cảnh sát kiểm tra mại dâm rồi nói mình chỉ vô tình ngã xuống thôi?

"Ai hỏi anh câu đó?"

Quý Giác trợn trắng mắt, nhìn chằm chằm vào tay Lục Phong: "Em nói là súng."

Thứ này là hàng cấm không thể chối cãi, tuy Liên bang khá thoáng, nhưng cũng cấm người dân sở hữu súng tự động, ngay cả giấy phép sử dụng súng ngắn cũng phải tốn rất nhiều tiền mới làm được.

Vậy mà trong túi đồ nghề giống hệt của anh bên cạnh Lục Phong, súng ống dài ngắn chất đầy sắp tràn ra ngoài, làm Quý Giác cực kì ghen tị, anh còn chưa từng sờ vào thứ xịn sò như vậy đâu đấy nhé?

Lục Phong sững người, rồi bật cười.

"Mượn của đồng đội một chút."

Anh ấy nói: "Còn dư."

Nói rồi, rút một khẩu súng ngắn từ bao súng sau lưng, cầm nòng súng đưa qua, rơi vào tay Quý Giác - sản phẩm kinh điển của Tập đoàn Tiêu Vệ thuộc Hoàn Vũ Trọng Công, mẫu súng kinh điển đã phục vụ trong quân đội hơn bốn mươi năm [Thợ săn] chứa được mười hai viên đạn, tổng chiều dài là 197mm...

Ngay khi cầm vào tay, rất nhiều thông tin cùng cảm giác nặng trịch xuất hiện trong đầu Quý Giác, toàn bộ khẩu súng như trở nên trong suốt, không cần nhìn kỹ, mọi cấu tạo bên trong đều hiện rõ trong đầu.

"Em cẩn thận đấy, đừng làm hỏng."

Lục Phong nói: "Đó là bảo bối của lính đặc công dù bọn anh, truyền đời, hồi đó anh mang theo nó xuất ngũ còn gây ra mấy vụ ẩu đả. Làm hỏng làm mất, sau này anh không còn mặt mũi gặp đồng đội nữa!"

"Cũ lắm rồi à?"

"Còn già hơn cả anh, em nói xem?"

[Này?]

Quý Giác theo phản xạ chào hỏi bên trong, không nhận được hồi âm, nhưng cảm giác rung động này lại sâu sắc như vậy, thậm chí còn linh hoạt hơn bất kỳ cỗ máy nào mà Quý Giác từng thấy.

Cứ như thật sự có một người đồng đội kiên cường, trầm ổn ở ngay bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe nhu cầu của anh, anh ra lệnh, nó thực hiện, ngoài ra, im lặng như đá.

Đồ tốt, đúng là đồ tốt!

Mắt Quý Giác sáng lên, cất tua vít đi, vung xà beng lên lại bổ thêm hai cái vào đầu tên quản lý, rồi mới ngẩng đầu lên, nhìn quanh.

Nụ cười dần biến mất.

Xem đồ tốt xong, đến lượt đồ xấu.

Giống như... phòng giải phẫu vậy.

Trên bàn mổ ở giữa còn có một xác chết chưa hoàn toàn nguội lạnh, ngón tay vẫn còn co giật trong dòng điện thần kinh còn sót lại, bị mổ bụng, nội tạng biến mất sạch... Còn trong thùng giữ nhiệt bên cạnh, công việc đóng gói rõ ràng mới làm được một nửa, có thể thấy những chiếc hộp nhỏ được cất giữ cẩn thận, chờ được chuyển phát nhanh đến tay người mua.

Chỉ tiếc là, người giao hàng đã chết ở cửa quán.

Không thể lên đường.

Còn có nhiều hơn nữa...

Máu.

Lan ra từ sau tấm rèm tắm lớn, dù có lau bằng cây lau nhà bao nhiêu lần, cũng không thể xóa sạch vết đỏ dính trên gạch men.

Quý Giác đưa tay, định kéo rèm ra, thì nghe thấy giọng Lục Phong phía sau, gọi tên anh, bảo anh dừng lại.

Nhưng anh không dừng lại.

Cứ như vậy, vén lên một góc địa ngục.

Một thiết bị giống như máy cưa gỗ, phễu chĩa thẳng vào bồn tắm lớn phía trước đủ để tổ chức một bữa tiệc thác loạn... Bên trong không có rượu sâm panh hay bọt xà phòng.

Chỉ có màu đỏ.

Màu đỏ tươi chói mắt, thấm ra từ không biết bao nhiêu xác chết bị nghiền nát, dưới ánh đèn, gợn lên những gợn sóng nhỏ.

Toàn bộ tầng hầm giống như một dây chuyền sản xuất.

Nguyên liệu liên tục được đưa vào, bóc tách nội tạng, kiếm tiền, rút máu, để cung cấp cho những kẻ tham lam.

Phần còn lại, những thứ bỏ đi không có giá trị bị vứt thành đống, chờ bị tiêu hủy.

Những xác chết chất đống lên nhau, một con mắt trống rỗng lộ ra từ khe hở, xuyên qua dòng máu, nhìn Quý Giác, làm anh trong cơn choáng váng, không khỏi lảo đảo, lùi lại.

Anh được đỡ lấy.

Lục Phong kéo rèm lại, vỗ vai anh: "Đám chó chết này lén lút bắt cóc người vô gia cư và người sống một mình, những người mà mất tích cũng không ai hay biết đến đây.

Đã diễn ra một thời gian dài rồi."

"Em biết."

Quý Giác cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn.

Anh đã lường trước, thậm chí, đã chuẩn bị sẵn sàng, điều duy nhất không ngờ tới là... lại nhiều đến vậy.

Mấy chục? Mấy trăm? Khó mà ước tính.

Từng ấy người lặng lẽ chết đi, bị giết, bị cắt xẻ, bị phân hủy, cuối cùng, biến thành những mảnh vụn, bị xử lý... Nhưng những kẻ ra tay ở đây thậm chí không phải là những con quái vật khát máu kia.