Thiên Mệnh Chi Thượng

Chương 9. Chào người anh em (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Cái quỷ gì thế này?"

Quý Giác giật mình, trong lòng căng thẳng.

Trộm à?

Thật kỳ lạ!

Nhà anh nghèo rớt mồng tơi thế này, trộm vào chắc cũng phải rơi nước mắt ra về. Nếu có chút lương tâm, trước khi đi chắc còn để lại hai trăm đồng trên bàn bảo anh cố gắng học hành.

Khu Bắc Sơn nằm ở ngoại ô Nhai Thành, nói đến công nghệ cao thì không có, nói đến bẩn thỉu lộn xộn thì chưa bao giờ thua kém. Di dân bất hợp pháp, băng đảng, buôn lậu, thậm chí cả giết người... Nơi đây hỗn loạn đến mức tỷ lệ tội phạm luôn đứng đầu các quận của Nhai Thành, ổn định đến mức Tổng đốc đến cũng phải chào một tiếng "ông cụ"!

Còn căn nhà cũ của Quý Giác, nói nó đã trải qua bao sương gió cũng là lời khen, mưa dột, gió lùa, ngày thì nước rỉ, đêm thì điện rò, đủ thứ bệnh chưa bao giờ khỏi, nhìn bằng mắt thường cũng biết không phải nhà giàu. Bởi vậy bao nhiêu năm nay, dù đôi lần gặp trộm vặt, nhưng chúng vừa vào nhà nhìn thấy cảnh nghèo nàn cũng ái ngại xin lỗi rồi quay đầu bỏ đi.

Quý Giác cúi xuống, lôi ra từ gầm giường một nửa thanh sắt, cẩn thận bước trên sàn gỗ kêu cót két, xuống tầng một, dáo dác nhìn quanh, còn lo lắng hơn cả trộm.

Nhưng ngoài tay nắm cửa bị phá và một hàng dấu chân xuyên qua phòng khách vào bếp, chẳng thấy gì cả.

"Này! Ra đây! Người anh em, anh nhầm chỗ rồi, nhà tôi không có tiền!"

Ở đây ngoài một sinh viên đại học da mỏng thịt mềm còn ăn hại hơn cả anh thì chẳng có gì đâu!

Quý Giác nhìn vào bếp, chỉ thấy cánh cửa tủ lạnh bị mở toang, bên trong là thức ăn thừa thảm hại, đèn sau cánh cửa chập chờn, thoi thóp như chính chiếc tủ lạnh ba mươi năm tuổi này.

Quý Giác như bị sét đánh!

Nước mắt anh sắp rơi xuống rồi.

Trộm không đi tay không đã đành, sao lại lấy đi cả nửa đĩa gà luộc mà mẹ Lục cho anh hôm kia chứ?! Anh còn định để dành đến sinh nhật vài hôm nữa thêm món nữa mà!

"Vô nhân tính quá đi mất!"

Anh nhìn vết đen của ngón tay còn sót lại trên đĩa, không nhịn được chửi thề, nhưng nhìn căn bếp trống trơn và cửa sổ mở toang hướng ra đường, anh biết tên trộm đã chuồn mất từ lâu, chỉ còn lại sự căm phẫn.

Nếu biết trước mục tiêu của thế lực đen là đĩa gà luộc trong tủ lạnh, anh đã xông ra chiến đấu với tên trộm bằng thanh sắt rồi, đâu đến nỗi phải nơm nớp lo sợ nãy giờ!

Giờ thì tủ lạnh của anh cũng bị hỏng rồi!

Ngay khi anh chạm vào cửa tủ lạnh, tiếng vo ve của động cơ như tiếng bò rống vang lên, kèm theo một giọng nói bất ngờ: "Cẩn thận phía sau."

Quý Giác lập tức quay đầu lại.

Trong làn gió tanh tưởi, anh nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu.

Đang nhìn anh chằm chằm...

Đói khát...

Trên cửa ra vào bếp, trong khe hở giữa trần nhà và tường, một bóng người gầy gò như con nhện đang ngọ nguậy, miệng nhai rau ráu những mẩu xương cuối cùng.

Hàm răng sắc nhọn như lưỡi dao, làm người ta rợn tóc gáy.

Và ngay khi nhìn rõ khuôn mặt của bóng người đó, Quý Giác không kìm được hét lên.

"Ông... Ông là ông già hôm qua!!!"

Chính là ông ta!

Anh nhớ rất rõ khuôn mặt già nua đó !

Chính là lão già đạp xe ba gác suýt chút nữa đâm chết anh, suýt nữa làm anh được chuyển sinh sang dị giới... Lúc đó tình hình quá hỗn loạn, không ai để ý ông ta đã chuồn lúc nào, Quý Giác cũng không bận tâm, ai ngờ ông ta lại dám đột nhập vào nhà anh!

Chỉ là, trông ông ta bây giờ còn kỳ quái hơn hôm qua rất nhiều.

Trông giống người hơn.

Không biết đã ăn nhầm thứ gì.

"Được lắm, ông còn dám quay lại! Muốn ăn tươi nuốt sống tôi à?!" Quý Giác giận dữ: "Không bồi thường thì hôm nay đừng hòng đi! Xuống khỏi tường nhà tôi ngay!"

Lão già làm theo ngay lập tức.

Rất nghe lời.

Ngay khi Quý Giác bảo ông ta xuống tường, ông ta đã lao đến như bay!

Quá nhanh.

Giống như khoảnh khắc nhện hoặc bọ ngựa săn mồi, làn gió hôi thối ập đến nuốt chửng Quý Giác. Anh lùi lại theo phản xạ, lấy cửa tủ lạnh chắn trước mặt. Ngay sau đó, anh thấy cánh cửa dày cộp của chiếc tủ lạnh cũ kỹ nhà mình, bị năm ngón tay sắc nhọn của lão già xé toạc một lỗ lớn, móng tay sắc bén sượt qua mặt anh, tạo thành một vết xước.

Hoảng loạn, Quý Giác tung một cú đá, nhưng không đá trúng, bản thân anh lại bị bật ngược lại vài bước, vội vàng chạy vòng qua bàn ăn, nhân lúc lão già rút tay ra, anh chạy đến cửa bếp.

Cứ như vậy, anh nhìn lão già xé nát cửa tủ lạnh của mình.

Lão già gầy gò như khỉ ngồi xổm trên đống đổ nát của tủ lạnh, lục lọi đồ đạc bên trong, thậm chí còn nhặt cả chiếc đĩa sứ anh vừa ném xuống bỏ vào miệng, nhai rau ráu.

Đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ hỗn loạn.

"Ăn, ăn, ăn... Đói quá..."

Khóe miệng bị mảnh sứ cứa rách, máu chảy ra, lại bị một chiếc lưỡi dài liếm lại, lão già ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Quý Giác, nước miếng chảy ròng ròng: "Thơm, cậu thơm quá..."

"Được rồi, đối tượng khó khắn cần được trợ giúp đúng không?"

Không chút do dự, Quý Giác móc hết số tiền lẻ bốn mươi tám đồng mốt hào chín trong túi, đặt lên bàn: "Ông ơi, tiền chỉ có bấy nhiêu thôi, ông cầm lấy đi ăn sáng... Tôi đề cử quán Lục Phô ở phố phía Bắc, bánh bao rẻ mà lại..."

Ầm!

Cái bàn ăn cũng bị lão già gào thét xé nát, cùng với tủ bếp phía sau chỗ Quý Giác vừa đứng, nồi niêu xoong chảo rơi loảng xoảng khắp sàn, vang lên âm thanh làm Quý Giác đau lòng đến chết đi sống lại.

Tiêu rồi, hình như ông ta không thích ăn bánh bao?