THIÊN SINH TIÊN CHỦNG

Chương 13. Kiếp tu xuất hiện (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Kỳ quái, theo thời gian nhập môn mà nói, tư chất của ta đối với Ất Mộc Thanh Thần thuật thật tầm thường, không có ba năm công phu khổ luyện đừng hòng tiến bộ chút nào. Nhưng sao ta cảm thấy hiệu quả thi pháp hôm nay của mình có phần nhỉnh hơn so với tuần trước, là ảo giác hay ta thật sự tiến bộ rồi?"

Bạch Tử Thần nhìn linh điền trước mặt trầm ngâm một lúc, bị tiếng gọi của Bạch mập từ đằng xa đánh tỉnh, cũng chẳng buồn nghĩ ngợi thêm.

Có khả năng hắn chính là loại thiên tài dị biệt nhập môn lĩnh ngộ khó khăn, nhưng một khi khai khiếu liền tinh tiến thần dũng.

Bạch mập trên vai vác một cây thiết xẻng, trên lưng còn cõng thêm một bao tải lớn lỉnh kỉnh nào là cơ quan nhỏ, toàn thân càng thêm phần đồ sộ.

"Thần ca nhi, hôm nay chúng ta đến sau vách núi làm bẫy bắt gà cảnh, đồ nghề ta đều mang đủ cả rồi. Ta nói cho ngươi nghe, loại gà cảnh này thịt rất mềm, hơn nữa lông đuôi rất đẹp, đến lúc đó để mẫu thân làm cho chúng ta mỗi đứa một cái cầu lông, buổi tối đá còn phát sáng nữa."

Vừa mới thức dậy, Bạch mập đã sắp xếp xong công việc cho ngày hôm nay.

Bạch Tử Thần khẽ gật đầu, hiện tại hắn còn nhỏ tuổi tu vi lại thấp, mỗi ngày tu luyện Trường Xuân Công không được quá một canh giờ, nếu không thân thể sẽ không chịu đựng nổi.

Làm xong tảo khóa, đến khi mặt trời lặn thật sự cũng không có việc gì chính đáng để làm, cùng Bạch mập ra ngoài thư giãn tâm tình một chút cũng không sao.

"Cũng được, nhưng không được đi xa, Tống di đã dặn dò rồi, không cho phép chúng ta rời khỏi phạm vi một dặm xung quanh Thanh Phong nhai, nếu không sẽ bị cấm túc ba ngày liền."

"Biết rồi, chúng ta chỉ ở chỗ sau vách núi kia thôi, ta đã sớm tìm được hai chỗ thích hợp để làm bẫy rồi."

Bạch mập đối với mẫu thân mình vẫn có chút sợ hãi, ngoan ngoãn đáp ứng, "Lần trước để con gà cảnh kia chạy mất, lần này có Thần ca nhi ở đây..."

Ầm!

Một tiếng nổ lớn, đánh gãy lời Bạch mập đang thao thao bất tuyệt, hai người ngẩng đầu nhìn lên trên Thanh Phong Nhai, âm thanh chính là từ trên đó truyền xuống.

"Chuyện gì vậy, ban ngày ban mặt sao lại có sấm sét, chẳng lẽ là ai luyện tập pháp thuật xảy ra sai sót làm nổ tung phòng ốc gì đó?"

Bạch Tử Thần và Bạch Anh hai mặt nhìn nhau, vừa định chạy về nhà, thì bị Bạch Tử Thần kéo lại một cái.

"Làm sao vậy?"

"Không ổn, nhìn kìa!"

Tim Bạch Tử Thần chợt nhói lên, ngón tay hắn chỉ về phía đỉnh núi đang bốc lên một cột khói đen dày đặc, giống như đang cháy lớn.

Đúng lúc này, từ xa một bóng người lóe lên, chính là Tống di từ trên vách núi chạy xuống, lúc này hoàn toàn không còn vẻ điềm tĩnh đoan trang thường ngày, váy áo trên người rách một mảng lớn, một bên vai rũ xuống một cách bất tự nhiên, buông thõng vô lực bên hông.

"Anh nhi, Thần ca nhi, mau chạy đi!" Thấy hai người, Tống di đột ngột dừng bước, trong mắt lóe lên vẻ kiên quyết, xoay người đứng chắn trước, "Mau chạy, đến chủ phong, nhanh lên!"

"Nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Bạch mập bị dọa sợ đến ngây người, hoảng hốt ném hết đồ đạc trên người xuống đất, muốn chạy về phía Tống di.

"Đừng qua đây, nương bảo con đến chủ phong con không nghe thấy sao, có phải lại muốn bị nhốt trong tĩnh thất ba ngày không được ra ngoài không!"

Tống di không quay đầu lại, tung ra một tấm lụa đỏ, giương lên trước gió, lớn đến vài trượng, "Thần ca nhi, con hiểu chuyện, mau đưa Anh nhi chạy đi!"

"Muốn chạy đi đâu, tất cả đều ở lại cho ta!"

Ba nam tử bịt mặt, mặc y phục màu đen từ trên Thanh Phong Nhai lao xuống, người dẫn đầu nhìn cảnh tượng này, tàn bạo nói.

"Quanh nhà còn bố trí cấm chế phòng ngự liên hoàn, suýt chút nữa đã trúng chiêu của tiện nhân này!"

Tống di dùng sức đánh vào ngực một cái, một ngụm tinh huyết phun lên tấm lụa đỏ, tấm lụa thoạt nhìn mỏng manh lại trói chặt ba người, nhất thời không thể thoát ra tiến lên được.

"Không tốt, là kiếp tu!"

Trong đầu Bạch Tử Thần kêu lên ong ong, không ngờ tình huống xấu nhất mà mình dự liệu lại thật sự xảy ra, có kiếp tu xông vào Bạch gia tộc địa. Hơn nữa xem tình hình này, không phải chỉ có vài tên lẻ tẻ, mà là một toán lớn có tổ chức, đội tuần tra đến bây giờ vẫn chưa phát ra tín hiệu cảnh báo, xem ra cũng đã xảy ra chuyện.

Qua gần một tháng yên ổn, tâm lý cảnh giác của mọi người đều buông lỏng, không khỏi có chút lơi là.

Trong lòng lóe lên vài ý nghĩ, động tác trên tay Bạch Tử Thần không hề bị ảnh hưởng, cổ tay rung lên hai tấm Thần Hành Phù đã nằm gọn trong tay, vỗ lên người mình và Bạch mập, kéo hắn chạy về hướng Hàm Tú Phong.

Hai tên bạch đinh Luyện Khí tầng một ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì, nói không chừng còn cản trở Tống di, khiến nàng phân tâm, lúc này lựa chọn tốt nhất chính là nghe lời trưởng bối căn dặn, đi đến chủ phong.

Hàm Tú Phong là linh mạch nhị giai trung phẩm, đại điện tông tộc, nghị sự đường, tàng thư các,... đều tọa lạc ở đây, có thể nói là nơi hội tụ tinh hoa của toàn bộ Bạch gia.

Hơn nữa là nơi trận pháp gia tộc có thể phát huy tác dụng lớn nhất, muốn tìm đường sống, đến đó là con đường duy nhất.

Bạch mập giống như bị dọa ngây người, cả người ngẩn ngơ ngốc nghếch, bị Bạch Tử Thần kéo chạy như đi điên mà không nói một lời, để mặc cho bản năng cơ thể chạy trốn.