Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sự việc xảy ra ở đây nhanh chóng lan truyền khắp căn cứ thành phố A, những người sống ở đây đều đã từng nghe nói về "Như Ý".

Thậm chí còn có những vũ khí đáng sợ hơn cả Như Ý.

Trong phút chốc, những người sống sót vốn đang ẩn náu trong nhà đều ùa ra, chạy về phía bên ngoài căn cứ.

Tiếng la hét và chửi bới hòa lẫn vào nhau, ngay cả những tên lính canh gác cũng bắt đầu tháo chạy. Một khi Như Ý phát nổ, đừng nói căn cứ thành phố A.

Ngay cả toàn bộ thành phố A, kéo theo cả thành phố B bên kia đều sẽ bị phá hủy.

Mà trong căn cứ thành phố B còn cất giữ những quả bom hạt nhân đáng sợ hơn cả Như Ý, sau khi bị kích động bởi vụ nổ bên này, chắc chắn cũng sẽ phát nổ.

Lúc đó khi những quả bom hạt nhân được cất giữ liên tiếp cùng phát nổ, đó sẽ là một thảm họa chưa từng có trong lịch sử.

Còn đáng sợ hơn cả thiên tai.

"Điên rồi, tất cả đều điên rồi..."

"Những kẻ điên này, tôi vẫn chưa muốn chết."

Một số người sống sót chạy trốn, một số khác như đã cam chịu số phận ngồi bệt xuống đất, ngây người như gỗ.

Chạy trốn, với đôi chân của bọn họ thì có thể chạy đến đâu.

Đó là "Như Ý" đấy, một khi phát nổ, cho dù lái phi thuyền cũng không thể bay ra khỏi địa phận thành phố A trong thời gian ngắn như vậy.

Triệu Lập Tân nhìn bóng dáng Hướng Du đang xa dần, nghĩ đến những người sống sót bên ngoài căn cứ thành phố A, lập tức cùng Lỗ Nhị đi sơ tán đám đông.

Chuyện này thật quá khó khăn, hơn nữa dù Hướng Du có đuổi theo bây giờ cũng đã không kịp rồi.

"Các anh em lát nữa mau chạy đi, tôi ở lại chỉ huy người máy." Triệu Lập Tân nhìn những anh em bên cạnh mình.

Mấy năm nay quá khổ cực, vất vả lắm mới cho rằng cuộc sống có thể tốt lên, không ngờ.

Trong căn cứ thành phố A, kẻ thì chạy người thì tản, đám đông như thủy triều chen chúc trong con đường dẫn ra ngoài căn cứ.

Chưa có lúc nào bọn họ muốn rời khỏi căn cứ thành phố A hơn lúc này.

Lúc này ngay cả Hướng Du cũng phải nín thở lại: "Nhanh lên nhanh lên nhanh lên..." Mở cửa khoang vào phi thuyền, thậm chí còn chưa kịp đóng cửa.

Hướng Du đã khởi động phi thuyền đuổi theo hướng lão Phan.

Tiếng rắc bên tai đã ngừng lại, nhưng cũng khó có gì đảm bảo khi Như Ý phát nổ, cô cũng không thể sống nổi.

Qua màn hình lớn trước mắt, Hướng Du thấy được dòng người như thủy triều phía dưới.

Tất cả những người sống sót lúc này đều đang chạy ra ngoài.

Phi thuyền của lão Phan đang đậu trên nóc nhà phía trước, sau khi Hướng Du lái phi thuyền đến gần.

Phi thuyền còn chưa dừng hẳn.

Cô đã nhảy xuống, thân thể vững vàng đáp xuống mặt đất, Hướng Du nhìn cầu thang lối dẫn đến phía dưới, lấy người máy từ không gian ra.

"Chủ nhân, cảm nhận được có một người phía dưới cách đây một trăm mét." Hướng Du nhanh chóng đuổi theo vào.

Lão Phan sống an nhàn sung sướng trong căn cứ thành phố A nhiều năm, thân hình mập mạp, chạy chưa được bao lâu đã phải dừng lại thở gấp.

Căn phòng ngầm cất giữ vũ khí hạt nhân này, chỉ có bốn người bọn họ biết, lão Phan biết Hướng Du đang đuổi theo sát phía sau.

Thở hổn hển vài hơi rồi tiếp tục tiến lên, thậm chí cứ mỗi lần đi qua một đường hầm, ông ta đều bật hệ thống phòng hộ an toàn trong lối đi.

Dưới sự chỉ dẫn của người máy, Hướng Du đã xuống đến tầng hầm thứ ba, chỉ có điều sau khi dùng vũ lực phá cửa, trước mặt là một luồng gió tanh tưởi.

Chỉ có điều tốc độ của người đó trong mắt Hướng Du như phát chuyển động chậm, Hướng Du giơ chân đạp.

Đá bay người đó đập vào trên vách tường cuối lối đi.

Lúc này tranh từng giây từng phút, Hướng Du không có thời gian lãng phí ở đây, người máy phía sau liên tục báo cáo khoảng cách với lão Phan.

Lấy thanh đao dài từ trong không gian ra, Hướng Du ra tay vô cùng quyết đoán, một đao giải quyết kẻ cản đường trong lối đi, rồi tiếp tục chạy xuống hành lang phía dưới.

Đột nhiên lại có một bóng đen lao ra, phía sau bóng đen còn có mấy bóng người.

Hướng Du lắng nghe kỹ, vẫn có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của lão Phan.