Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta (Dịch)

Chương 1. Cô nương năm đó (1)

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Xin tiên sinh giúp ta...”

Cuối thu tiết trời se lạnh, sáng sớm người trong thành Thiên Sương thưa thớt, trên đường thành nam lại cắm một cây cờ vàng.

Trên cờ viết tám chữ: Chỉ độ giai nhân, công tử chớ tới gần.

Bên cạnh lá cờ bày một cái bàn dài, Hứa Khinh Chu mặc áo vàng đang đón khách, hắn ngưng mắt nhìn cô nương phong thái yểu điệu trước mặt chậm rãi nói:

“Cô nương, đừng hoảng, ngươi buông ra trước.”

“Nếu tiên sinh không giúp ta, ta liền dựa vào tiên sinh.”

“Ta biết, ngươi buông ra trước.”

“Tiên sinh, ngươi không biết, mệnh của ta khổ a...”

“Ta nói ngươi buông ta ra trước, buông ra!”

Thầy bói giả mù gần như gầm lên, dọa cô nương kia hoa dung thất sắc, lúc này mới buông tay hắn ra.

“Xin lỗi tiên sinh, là ta thất thố.”

Cô nương che mặt, hai tay liền buông ra.

“Khụ khụ!” Người thầy bói mù ho nhẹ, vuốt râu, khóe miệng khẽ nhếch, cười nói:

“Không sao, không sao, ngươi và ta gặp nhau, chính là duyên phận, ta sẽ giúp ngươi giải quyết chuyện trong lòng.”

Dứt lời, thầy bói mù nâng bút, trang sách trắng trên bàn liền rung động, chỉ một thoáng thì từng hàng chữ màu lam hiện trên nền trời cao.

[Tên: Lưu thị.]

[Tuổi: 23 tuổi.]

[Trạng thái: Thân thể trong trắng.]

[Cuộc đời: người của thành Thiên Sương, nửa đời lang bạt, năm năm trước bị cha mẹ bán vào Chu gia, thành hôn cùng Chu lão tam. Nhưng lão tam của Chu gia lại là một người thực vật, nửa người tê liệt.]

[Lo lắng: Cô đơn khó nhịn, cũng muốn trải nghiệm tư vị được làm nữ nhân.]

[Giải quyết: Một viên Thông Kinh Đan, cứu sống Chu lão tam, tiêu hao: 300 điểm giá trị hành thiện.]

[Một gói thuốc độc, giải quyết Chu lão tam, để cho Lưu thị tái giá với người khác, tiêu hao: 1 điểm giá trị hành thiện.]

[Hi sinh bản thân để giúp người khác, mang theo Lưu thị cao chạy xa bay, không tiêu hao điểm giá trị hành thiện.]

Hứa Khinh Chu thu bút, đọc kỹ những chữ trước mắt rồi lại nhìn về phía cô nương trước mặt.

Hơn hai mươi tuổi, phong nhã hào hoa nhưng u oán nơi đáy mắt khiến người ta khó nhịn.

Đúng là tuổi như lang như hổ, khó trách lại có sức lực lớn như vậy.

Hắn vuốt râu cân nhắc, nhất thời khó đưa ra lựa chọn.

“Tiên sinh.”

Hứa Khinh Chu hoàn hồn, trong lòng mặc niệm.

“Người xưa thường nói, thà phá hủy mười tòa miếu chứ đừng phá hoại hạnh phúc một gia đình, trong tương lai ta là người làm đại sự, sao có thể bị nữ sắc chi phối.”

Nghĩ đến đây thì ý niệm hắn vừa động liền lựa chọn một trong ba cách giải quyết trên, lòng bàn tay chẳng biết lúc nào xuất hiện một viên đan dược, đưa tới trước mặt cô nương.

“Cô nương, ngươi lấy thuốc này về cho chồng ngươi dùng cùng ba lít nước tiểu đồng tử, ta đảm bảo không đến một khắc thì chồng của ngươi là Chu Bình Sinh có thể khỏi hẳn.”

Lưu thị cả kinh, trong mắt tràn đầy sóng thu, nàng vẫn chưa báo cho tiên sinh trước mắt biết rằng chồng của nàng họ tên là gì, càng chưa nói chi tiết tình hình cụ thể.

Đối phương nhẹ nhàng viết một nét bút chưa từng nhuộm mực nhưng lại nói ra tất cả.

Nàng biết lần này là thật sự gặp được cao nhân.

Nghĩ đến việc có thể cứu được chồng, tương lai cũng có thể ‘triền miên đêm dài’ như người khác, nàng kích động nói năng lộn xộn.

“Tạ ơn đại sư ban thuốc, nếu có thể chữa khỏi cho chồng ta, cho dù ta dốc hết gia tài thì cũng phải báo đáp đại ân đại đức của tiên sinh.”

Đuôi lông mày Hứa Khinh Chu run lên, khoát tay áo:

“Giúp đời cứu người, không cầu danh lợi, không cần nói cảm ơn, đi đi.”

Lưu thị vội vàng đứng dậy, nàng để lại mười lượng bạc rồi vội vàng rời đi.

Hứa Khinh Chu đưa tay lấy ngân lượng đặt ở trong lòng bàn tay để ước lượng, nhếch miệng cười một tiếng.

“A... Tiền? Dễ như trở bàn tay.”

[Chúc mừng kí chủ, đã thành công giải ưu cho Lưu thị.]

[Kích hoạt phần thưởng, thu hoạch được bốn trăm điểm giá trị hành thiện.]

[Ngươi đã giúp đỡ được mười vị cô nương, đạt được một điểm thuộc tính ngoài định mức.]

Nghe tiếng nhắc nhở thân thiết bên tai, Hứa Khinh Chu ngây ngô nói: “Ha ha, thật là thơm!”

Người mù lòa đoán mệnh tên là Hứa Khinh Chu, nửa tháng trước bất ngờ xuyên không đến thế giới tu tiên tên là Hạo Nhiên Thiên Hạ này.

Đồng thời cũng thức tỉnh hệ thống.

Tên là: Giải ưu.

Chỉ cần thay người giải ưu liền có thể thu hoạch được giá trị hành thiện, giá trị hành thiện này cũng không tệ, có thể giết người, có thể thỉnh thần cũng có thể đổi thần công... Không gì không làm được.

Nếu liên tục giải ưu cho mười người thì còn có thể đạt được một điểm thuộc tính.

Nhưng hệ thống này lại có chút kỳ lạ, chỉ có thể giải quyết nỗi lo của nữ nhân nhưng lại không thể giải quyết được nỗi lo của nam nhân, hơn nữa một ngày chỉ có thể giải quyết một nỗi lo.

Vì vậy để cho tiện, hắn liền đóng vai thầy bói, để cho tiện hơn, lại giả bộ người mù.

Nhưng chiêu này thực sự hữu dụng, liên tiếp trong mười ngày, ngày nào hắn cũng không được nhàn rỗi.

Hắn xoa xoa đôi bàn tay, điểm thuộc tính này hắn đã đợi rất lâu nên lập tức động ý niệm mở bảng hệ thống ra nhìn.

Chương sau