Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dù vậy, cũng không có người dám chủ động trêu chọc hắn, dù sao Hứa Khinh Chu vừa đến không có uy hiếp đến bọn họ, Hứa Khinh Chu cũng không làm ăn, càng không có khả năng đụng vào bánh ngọt của người khác, ai cũng sẽ không ngu ngốc đi đắc tội với một tồn tại đức cao vọng trọng như vậy.
Ngày kế tiếp, Hứa Khinh Chu báo cho Vô Ưu về học đường, đồ đệ của hắn sao có thể không biết chữ chứ.
Mặc dù hắn là sư phụ của nàng không giả, nhưng dạy học dưỡng người việc này là một việc tốn thể lực, phi thường phí não, dễ dàng để cho thể xác và tinh thần Hứa Khinh Chu mỏi mệt.
Như thế sao không tiêu ít tiền, mời tiên sinh.
Chuyện chuyên nghiệp, giao cho người chuyên nghiệp làm, hắn yên tâm, cũng bớt lo.
Vì thế Vô Ưu liền vô cùng cao hứng đi học.
Lại một ngày sáng sớm, như thường ngày, trước Vong Ưu Các vẫn có đội ngũ xếp hàng thật dài.
Vô Ưu rời giường như thường lệ, quét dọn vệ sinh, phụ trách cho rút thăm, Hứa Khinh Chu cũng hoàn thành công việc của hắn, hắn đang chuẩn bị dời bước đến tiệm cơm, đi gặp những người hâm mộ trung thành của hắn.
Nhưng chưa ra khỏi cửa lại xảy ra một chút tình huống nhỏ.
Chỉ thấy một nam tử hung thần ác sát đá văng cửa Vong Ưu Các, kiêu ngạo đi vào trong phòng.
Cả Hứa Khinh Chu và Hứa Vô Ưu đều lộ vẻ mờ mịt.
Người nọ vào trong phòng, liền la to.
“Ai là Vong Ưu tiên sinh, đi ra gặp ta?”
Giọng của hắn rất lớn, chấn động đến mức Hứa Khinh Chu cũng có chút ù tai, hơn nữa còn rất ngông cuồng, rất kiêu ngạo, từ lúc vào cửa, hắn vẫn liếc mắt nhìn người, ngông cuồng đến hoàn toàn không có hình dáng.
Hứa Khinh Chu có chút mơ hồ, kinh ngạc hỏi: “Vị tráng sĩ này, chúng ta quen nhau sao?”
Nào ngờ đại hán kia căn bản không thèm để ý tới hắn, càng không trả lời vấn đề của hắn, mà là hỏi ngược lại: “Tiểu tử ngươi, chính là Vong Ưu tiên sinh bọn họ nói?”
“Ngươi mới là tiểu tử, cả nhà ngươi mới là tiểu tử.” Hứa Khinh Chu thầm than trong lòng, nhưng cảm xúc bên ngoài vẫn rất ổn định.
Giọng điệu Hứa Khinh Chu cũng trầm thấp một chút, thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, ta chính là Vong Ưu tiên sinh, không biết các hạ đến đây là vì sao?”
…
Người tới khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ mở miệng: “Chủ tử nhà ta muốn gặp ngươi, ngươi theo ta đi một chuyến đi.”
Hắn nói đương nhiên, lại thấy Hứa Khinh Chu vẻ mặt mờ mịt, tầm mắt từ dưới hướng lên, lại từ trên hướng xuống, một lần lại một lần đảo qua đại hán trước mắt.
“Huynh đệ, ngươi không có bệnh chứ?”
Người nọ ngây ra, sau đó thô tục nói ra.
“Tên nhãi ngươi nói chuyện kiểu gì vậy, ta đang yên đang lành thì ở đâu ra bệnh vậy?”
“Nếu không có bệnh, ngươi bảo ta đi cùng ngươi? Nhưng chúng ta cũng không quen.” Hứa Khinh Chu hồi đáp nhưng không quên liếc mắt nhìn đối phương.
Người tới bị nghẹn họng, sau đó mặt mày quét ngang, sinh ra lệ khí: “Ngươi biết chủ nhân nhà ta là ai không?”
“Không biết, cũng không muốn biết.”
Quạt xếp vừa mở, Hứa Khinh Chu tự mình phe phẩy quạt tranh, vén lên vài sợi tóc mai.
Tiểu Vô Ưu theo bản năng đi tới bên cạnh Hứa Khinh Chu, trong mắt to mang theo lo lắng, cảnh giác nhìn đại hán kia.
Cảm nhận được sự khinh miệt và qua loa trong đáy mắt Hứa Khinh Chu, đại hán càng tức giận hơn, hắn nghĩ thầm một tên cặn bã Hậu Thiên bậc một, tay cầm cây quạt, thật đúng là coi mình là một người tài giỏi.
Ở trước mặt Tiên Thiên bậc một như hắn mà còn dám làm càn như vậy, không có chút kính ý nào đáng nói, lúc này hắn bẻ nắm đấm, phát ra âm thanh răng rắc , đáy mắt càng là hiện đầy sát khí.
“Thế nhân gọi ngươi một tiếng tiên sinh, ngươi thật còn coi ngươi là nhân vật lớn, tốt, ngươi đã không muốn đi theo ta, vậy không trách được ta.”
Hắn vốn là làm công việc giết người, bản tính sớm đã bị lạc lối, trong mắt hắn, người đều là giống nhau, có thể giết, cùng không thể giết...
Hứa Khinh Chu trước mắt là hắn có thể giết, nhưng lại không thể giết, nhưng chủ tử lại chưa từng nói qua, không thể đánh.
Hứa Khinh Chu liếc mắt nhìn hắn, trong lòng rung động, hắn rất xác định, người trước mắt là thật sự muốn đâm mình, hắn tiếp tục dùng thanh âm lười biếng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“A... Làm gì? Không mời về được, vậy thì đánh tàn phế, kéo về.”
“Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên, mọi việc nên nghĩ đến hậu quả.” Hứa Khinh Chu đóng quạt xếp lại, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn một chút.
“Uy hiếp ta? Ha ha ha, buồn cười, chỉ là một nho sinh, cũng dám cao giọng nói với ta, muốn chết.”
Trong mắt người nọ càng lạnh lẽo, quanh thân sát khí bạo ngược, hắn vung quyền mà đến, tiếng gió gào thét.
Hứa Khinh Chu thấy vậy thì âm thầm cắn răng, theo bản năng ngăn Tiểu Vô Ưu ở phía sau, dặn dò một câu.
“Vô Ưu, nhắm mắt.”
Vô Ưu trông bối rối, nhưng vẫn nhắm chặt mắt lại.
Mà lúc này Hứa Khinh Chu cũng nắm tay thành quyền, trong chớp mắt trực tiếp nghênh đón.
Người nọ thấy Hứa Khinh Chu tính đón đỡ một quyền của mình thì trong mắt tràn đầy trào phúng.