Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta (Dịch)

Chương 29. Đi nha môn một chuyến (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Ừm.”

Nàng biết ý của sư phụ, cũng hiểu rõ dụng tâm của sư phụ, thiên hạ này vốn chính là tàn khốc, mạnh được yếu thua, căn bản không cần nói đến công bằng công đạo, sư phụ nếu không giết hắn, hắn sẽ giết sư phụ, sư phụ không sai.

Nàng là cô nhi, lang thang ba năm, khó khăn của nhân gian nàng đã ăn ba năm, nàng gặp qua người chết, chết đói, chết cóng, bất quá lại là lần đầu tiên thấy bị người giết chết, cho nên nàng mới có chút sợ hãi, nhưng mà tuyệt đối không phải e ngại.

Bởi vì đúng như lời nàng nói, chỉ cần sư phụ còn, nàng sẽ không sợ, sư phụ chính là bến cảng tránh gió của nàng, núi cao trước người.

“Được, vậy ngươi đi ra đường, gọi Trương bộ đầu tới, nói có người vào nhà hành hung.”

“Ta đi ngay đây.”

Nói xong nàng liền bước từng bước nhỏ đi ra ngoài, mặc dù nói không sợ nhưng nàng vẫn theo bản năng rời xa thi thể nằm trên mặt đất kia.

Nhìn bóng lưng nho nhỏ kia, hơi có vẻ bối rối, trong con ngươi thâm thúy của Hứa Khinh Chu lưu động một vòng cô đơn: “Vô Ưu a, không nên trách sư phụ quá tàn nhẫn, sư phụ cũng là muốn tốt cho ngươi, dù sao tương lai của ngươi... Ai!”

Để Vô Ưu nhắm mắt, là hắn không muốn để cho Vô Ưu nhìn thấy hắn giết người, dù sao nàng chỉ có sáu tuổi.

Để Vô Ưu mở mắt, là bởi vì nàng sống ở thế đạo như vậy, rất nhiều chuyện không có lựa chọn, dù là nàng chỉ có sáu tuổi.

Nhìn thi thể trên mặt đất, đáy mắt Hứa Khinh Chu lặng yên hiện lên một tia thương xót, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Ta đã cho ngươi cơ hội...”

Tuy nói địa giới thành Thiên Sương không thái bình, người chết là chuyện thường xảy ra, nhưng chết ở ngoài sáng, tự nhiên vẫn phải cần có một cái quá trình.

Trương bộ đầu bị Tiểu Vô Ưu gọi tới, khám nghiệm một phen, hỏi thăm đơn giản, làm đăng ký.

“Tiên sinh, bây giờ người chết ở Vong Ưu Các này, sợ là còn muốn thỉnh cầu tiên sinh theo ta đi nha môn một chuyến, nói rõ tình huống.”

Hứa Khinh Chu tất nhiên là không muốn để cho người ta khó xử, liền đồng ý.

“Là một thành viên của thành Thiên Sương, ta tự nhiên là muốn phối hợp với công việc của Trương bộ đầu, ta đây sẽ đi theo ngươi.”

Trương Bộ đầu liên tục chắp tay, trong mắt tràn đầy cảm kích.

“Đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh, vậy liền ủy khuất tiên sinh.”

“Không sao, không sao.”

Trấn an Tiểu Vô Ưu, để nàng theo thường lệ đi học đường báo danh, sau đó Hứa Khinh Chu liền theo Trương bộ đầu kia đi nha môn.

Lúc này ngoài cửa sớm đã vây đầy người, thấy Hứa Khinh Chu bị bắt thì cũng tự giác nhường ra một con đường.

Một đám người lo lắng, tò mò nhìn sang.

Đợi cho Hứa Khinh Chu đi không bao lâu, lại thấy hai gã bộ khoái nâng một cáng cứu thương đi ra, trên cáng kia đắp một khối vải trắng, một bàn tay huyết sắc buông thõng bên ngoài cáng cứu thương.

Vừa vây xem, tự nhiên là biết có người chết.

“Mau nhìn, không ngờ lại có người chết.”

“Chuyện gì xảy ra, sao có người chết ở đây?”

“Nghe nói Vong Ưu tiên sinh giết người, xảy ra đại sự.”

“Không ngờ Vong Ưu tiên sinh nhìn nhã nhặn như vậy, cũng dám giết người.”

“Nói cái gì vậy, được rồi đi thôi, cùng đi nha môn nhìn xem, đến cùng là chuyện như thế nào.”

Đám người tan đi theo đám bộ khoái rời đi, Tiểu Vô Ưu đã sớm không còn tâm tư đi học?

Trong mắt tràn đầy lo lắng, nhưng lời của sư phụ, nàng cũng không dám không nghe, trái phải lưỡng nan, cuối cùng vẫn cắn răng chạy chậm rời đi.

Tin tức Vong Ưu tiên sinh giết người, bị bộ khoái mang đi, rất nhanh đã từ Vong Ưu Các truyền đến quán ăn Vương gia.

Nghe nói Vong Ưu Các có người chết, mọi người chờ đợi đã lâu lập tức sợ hãi, từng người phi thường kinh ngạc.

Đặc biệt là Vương Đông Nhi, nàng cầm dao phay chạy ra từ sau bếp, túm lấy cổ áo của tiểu ca báo tin.

“Ngươi lặp lại lần nữa, Vong Ưu tiên sinh làm sao vậy?”

“Vong Ưu tiên sinh giết người, bị Trương bộ đầu bắt về nha môn.”

“Làm sao có thể?”

“Lão bản nương, cho dù ngươi cho ta mượn mười cái gan, chuyện của tiên sinh ta cũng không dám nói lung tung.”

“Tránh ra.”

Một tay đẩy tiểu ca kia ra, Vương Đông Nhi vội vàng chạy tới nha môn.

Đám quần chúng còn lại cũng nhao nhao đứng dậy: “Đi, chúng ta cũng đi xem một chút.”

“Rất tốt, rất tốt, cùng nhau đi.”

“Tin tức lớn, tin tức lớn, Vong Ưu các đã chết người, tiên sinh bị Trương bộ đầu bắt rồi!!”

Mấy đứa nhỏ đi qua chợ, cao giọng hô.

Người đi đường đi ngang qua đều dừng chân.

“Cái gì, Vong Ưu tiên sinh giết người? Bị Trương bộ khoái bắt đi rồi?”

“Cái gì, Vong Ưu tiên sinh giết người? Bị giam vào đại lao rồi?”

“Cái gì, Vong Ưu tiên sinh giết người? Sắp bị trảm rồi?”

Cái gì là lời đồn, chính là một cái tin đồn, trong thời đại bế tắc, tin tức truyền bá tóm lại chỉ có thể miệng truyền miệng.

Mặc dù cũng nhanh chóng, nhưng lời này từ trong miệng một người, lại được tiếp nhận từ trong miệng người tiếp theo, nói ra, liền chính là một phiên bản hoàn toàn mới.