Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hứa Khinh Chu nhấc quạt tranh trong tay rồi chỉ vào cờ vàng sau lưng, ngạo nghễ nói: “Ta nói rồi, nỗi lo của cô nương trong thiên hạ thì ta đều có thể giải, nỗi khổ tương tư tuy không thể giải nhưng tương tư này lại là nỗi lo của cô nương, vậy thì ta có thể giải.”
“Thật chứ?”
“Cô nương nếu đã tới thì không bằng cứ thử xem, đã là thật thì không giả được mà giả thì không thật được, mời ngồi.”
Mặc dù không hiểu lời nói của Hứa Khinh Chu nhưng lời này quả thật không phải không có lý.
Cô nương nửa tin nửa ngờ, nàng dùng ống tay áo lau nước mưa rồi cầm ô ngồi xuống ghế trúc.
“Làm phiền cô nương đưa tay phải ra.”
Cô nương nghiêng đầu, sắc mặt như thường nhưng lại mang theo một tia chần chờ.
Hứa Khinh Chu giải thích.
“Ta trị bệnh cứu người cũng được, tiêu tai giải nạn cũng được, điều đầu tiên cần làm là phải sờ tướng tay một chút, rất chuẩn đấy.”
Nàng cũng không tiếp tục suy nghĩ, nàng nghĩ thầm người mù không nhìn thấy dù sờ vân tay một chút cũng không sao, liền đặt tay lên trên bàn.
Hứa Khinh Chu thuần thục sờ lên, làn da nàng nhẵn nhụi, xúc cảm thật tốt, dù là cuối thu nhưng da cũng tuyệt không khô.
“Còn rất rắn chắc, xem ra là một người luyện võ!” Hắn thầm nhủ trong lòng.
Có lẽ lần sờ này hơi lâu, rõ ràng cô nương kia bị sờ có chút không vui, lông mày nàng nhíu lại, giọng nói cũng trong trẻo lạnh lùng hơn một chút.
“Đại sư, ngươi còn muốn sờ bao lâu nữa?”
“Khụ khụ, được rồi.” Hứa Khinh Chu có chút xấu hổ nên liền buông tay của cô nương ra.
Sau đó hắn mở một quyển sách có chút phong cách cổ xưa ra.
Trong sách không có chữ, trang giấy trắng như tuyết, Hứa Khinh Chu lấy bút ở một bên nhưng cũng không dính mực mà trực tiếp đưa bút về phía trong sách, khí thế hùng hậu.
Cô nương kia nhìn thấy vậy thì vẻ mặt hoài nghi, đáy mắt tò mò càng nặng hơn một chút.
Sách này chính là do hệ thống giải ưu tự mang, chỉ cần là nữ nhân trong lòng có nỗi lo thì Hứa Khinh Chu chỉ cần sờ tay rồi lại hướng trong sách này vẽ lên một nét bút.
Tất cả tin tức của người xin giúp đỡ, bao gồm nỗi lo là gì cùng cách phá giải như thế nào, đều sẽ xuất hiện ở trên sách.
Đương nhiên những thứ này chỉ có một mình Hứa Khinh Chu có thể nhìn thấy, người bình thường có thể nhìn thấy cũng chỉ là nửa tờ giấy trắng mà thôi.
Có thể nói là chỉ cần sờ bàn tay nhỏ bé một cái thì nỗi lo sẽ được giải quyết.
Đối với thiết lập này, Hứa Khinh Chu tỏ vẻ hắn rất thích, dù sao ai có thể từ chối việc sờ tay nữ nhân còn là mỗi ngày một người khác nhau.
Đương nhiên hắn cũng không phải là kẻ háo sắc, cũng không phải là hạng người nhân cơ hội .
Hắn chỉ là muốn giúp đỡ các cô nương trong thiên hạ mà thôi.
Bút rơi xuống, màu mực hội tụ, Hứa Khinh Chu cũng không bình tĩnh.
Trong lòng nói thầm: “Ồ... Sao lại là chữ màu tím?”
Trước kia màu mực hội tụ thì chữ xuất hiện đều là màu lam nhưng lần này lại là màu tím, điều này khiến hắn có chút bất ngờ.
Sau đó hắn liền giao lưu ý niệm với hệ thống.
“Hệ thống, đây là tình huống gì?”
[Trả lời câu hỏi của ký chủ, trên đời có ngàn vạn người, nỗi lo của mỗi người sẽ không giống nhau, độ khó mỗi chuyện cũng khác nhau vì vậy dựa vào màu sắc để phân chia độ khó dễ sẽ tương đối thuận tiện.]
[Lúc trước ngươi nhìn thấy màu lam, đó là nỗi lo cấp thấp nhất nên chỉ cần giải quyết được là được, mà màu tím này thì tương đối cao cấp, so với màu lam cao hơn một cấp, đồng nghĩa việc này so với những việc trước đó sẽ khó giải quyết hơn một chút.]
[Nhưng ký chủ cứ yên tâm, phần thưởng cũng sẽ cao hơn nhiều. ]
Hứa Khinh Chu hiểu ngay, ánh mắt theo đó nhìn về phía Giải Ưu Thư.
[Tên: Lâm Sương Nhi]
[Tuổi: 20 tuổi.]
[Cảnh giới: Tiên Thiên cảnh nhị trọng.]
[Trạng thái: Nụ hôn đầu không còn, tấm thân xử nữ chưa bị phá.]
[Thông tin cá nhân: Con gái của thành chủ thành Thiên Sương, nàng là mỹ nhân đệ nhất thành Thiên Sương, có được linh căn hệ Thủy thượng phẩm, là con cưng của trời.
Nàng có một thanh mai trúc mã, tên là: Kiếm Lâm Thiên, thuở nhỏ quen biết, hai người vô tư, năm ấy mười lăm tuổi đã ở bên dòng sông nhỏ ngoài thành dùng một nụ hôn định chung thân.
Sau đó Kiếm Lâm Thiên tầm đạo, vào Cực Đạo Tông, không từ giã mà biệt, một đi không trở lại, chỉ để Lâm Sương Nhi khổ sở chờ năm năm, tương tư tận xương].
[Nỗi lo: Giải nỗi khổ tương tư này.]
[Biện pháp giải quyết như sau:
(1) Một chén Vong Ưu Thủy, giúp nàng quên đi một đoạn ưu sầu này. Tiêu hao: 1000 điểm giá trị hành thiện.
(2) Triệu hoán một đạo Kim Quang Kiếm, dùng một kiếm chém Lâm Sương Nhi để nàng chuyển thế làm người. Tiêu hao: 1000 điểm giá trị hành thiện.
(3) Dùng tình yêu của ngươi chữa trị cho nàng ta, hiện tại bắt đầu triển khai theo đuổi mãnh liệt với nàng, để cho nàng lâm vào bể tình, vuốt ve đau xót trong lòng nàng. Không tiêu hao giá trị hành thiện nhưng cần thời gian lâu dài, tốn thời gian phí sức, không nhất định có thể thành công.]
Đuôi lông mày Hứa Khinh Chu run lên, hệ thống này thật sự là thần thông.
Nhưng hắn đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc. Trước đây, mỗi một người xin giúp đỡ thì hệ thống đều sẽ đưa ra ba loại phương án giải quyết, mà hắn tổng kết một chút, cuối cùng đã rút ra ba trọng điểm.