Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta (Dịch)

Chương 36. Tìm kiếm nơi nào cho trường sinh (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nói xong nàng liền dời ánh mắt khỏi trên người Hứa Khinh Chu, lại nhìn về phía ngoài thành.

Mây cuốn mây tan, thanh âm của nàng cũng lần nữa vang lên trong gió, không giống chính là, trong lời nói lần này lại nhiễm sầu, giống như thời điểm mới gặp, độc nhất vô nhị.

“Vậy Sương Nhi nói thẳng, mong tiên sinh chỉ giáo.”

“Cứ nói đừng ngại, tuyệt đừng keo kiệt, biết gì nói nấy.”

“Tiên sinh cảm thấy phong cảnh của thành Thiên Sương này bình thường, nhưng ta lại nhìn hai mươi năm, thưởng hai mươi năm.”

“Đối với ta mà nói, thành Thiên Sương này, xuân có trăm hoa thu có nguyệt, hạ có gió mát đông có tuyết, nếu không có việc cần quan tâm thì đây chính là thời tiết tốt của nhân gian.”

Giọng nàng hơi dừng lại rồi tiếp tục: “Trước kia ta đang đợi một người, chỉ than thời gian trôi qua nhanh chóng nhưng hiện tại tự nhiên không có vẻ mong đợi đó, nhưng rồi ta lại sinh ra chờ đợi mới, ta muốn đi tu tiên, đi tìm đường Trường Sinh, nhưng là Hạo Nhiên to lớn, ta lại không biết nên đi đông, nam, tây, bắc.”

“Ta biết tiên sinh có lai lịch lớn, tiên sinh biết cũng nhiều, cho nên ta muốn hỏi tiên sinh một chút, muốn tìm kiếm đường Trường Sinh thì nên đi phương nào?”

Hứa Khinh Chu đã hiểu, Lâm Sương Nhi này là muốn đi xa, rồi lại mê mang đối với con đường phía trước, muốn cầu một đáp án.

Nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao nàng cũng chỉ hơn hai mươi tuổi mà thôi.

Hắn quơ cây quạt, như có điều suy nghĩ: “Ta từng nghe nói, trên trời Bạch Ngọc Kinh, tầng năm của mười hai thành.”

“Vâng.”

“Tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh.”

Lâm Sương Nhi mở to đôi mắt nhìn lên bầu trời, nơi đó mây trắng vạn dặm, nơi đó trời cao mênh mông.

“Ý của tiên sinh là muốn ta lên trời tìm tiên nhân, cầu xin được trường sinh sao?”

Hứa Khinh Chu lắc đầu, cây quạt trong tay chỉ hướng chân trời: “Ý của ta là, Lâm cô nương có thể đi lên là được.”

“Lên?”

Hứa Khinh Chu ra vẻ thâm trầm: “Một đường tu hành, đấu với trời, đấu với đất, tranh đấu với vạn vật, trường sinh là gì, phần cuối cùng của đạo là cực hạn, nếu như muốn trường sinh thì con đường sẽ rất dài.”

“Thiên giả, thượng dã, cao dã, rộng, Lâm cô nương chỉ cần nhìn lên bầu trời, tìm lên trên.”

“Bất kể đông tây nam bắc, chỉ cần đi ra khỏi thành Thiên Sương trước, sau khi ra khỏi Phàm Châu này, đi ra khỏi Hạo Nhiên Thiên Hạ, nhìn trời cao mênh mông, đi đạp khắp Thiên Tinh Hà... Cuối cùng sẽ có một ngày có thể trường sinh.”

“Lâm cô nương không nên hỏi ta đi đâu, ngươi nên làm là... đi trước.”

“Đi ngàn dặm bắt đầu từ dưới chân, đỉnh cao của đạo Trường Sinh chi đạo, có thể cưỡi gió mà đi, đừng quay đầu lại.”

Lâm Sương Nhi như có điều suy nghĩ, lông mi thật dài vũ động, lời nói của Hứa Khinh Chu đối với nàng mà nói luôn có một chút thâm ảo như vậy, chân ý trong đó tựa hồ làm cho người ta đoán không ra.

Nhưng ý này nàng lại hiểu, đó chính là cứ việc đi về phía trước, giống như lời hắn vừa nói, thích một chuyện, liền đi làm.

Cũng chỉ có làm, mới có kết quả, mới có đáp án.

“Tiên sinh đúng là tiên nhân, từ ngày đó đến đây, Sương Nhi đã hiểu.” Nàng khom người hành lễ với Hứa Khinh Chu.

Hứa Khinh Chu cũng nhận lấy mà thẹn thùng, vội vàng cúi đầu đáp lễ lại, dùng cái này che giấu vẻ chột dạ trong đáy mắt lúc nãy.

Con đường trường sinh tìm ở đâu, vấn đề như vậy hắn không biết, nếu như biết, hắn cũng không ở thành Thiên Sương này mà đã sớm tìm đường đi.

Thế nhưng Lâm Sương Nhi hỏi.

Cả đời Giải Ưu Thư của hắn chỉ có thể giải sầu một lần cho cùng một cô nương.

Giải quyết được tương tư khổ của Lâm Sương Nhi, liền không giải được nỗi sầu trường sinh này, cũng không thể nói hắn không biết, vì vậy liền nói một trận.

Tuy là ra vẻ cao thâm, cắn văn nhai chữ, bất quá cũng không phải là không có lửa thì có khói.

Hứa Khinh Chu mặc dù không phải là tiên nhân trên trời, nhưng lại là người hiện đại, mặc dù chưa từng tu tiên, nhưng mà tiểu thuyết huyền huyễn đã xem qua đâu chỉ có ngàn bản, vạn bản.

Mặc dù phần lớn trong sách đều là nói nhảm, nhưng có một điểm là đúng, muốn mạnh lên chính là đi thăm dò, nhìn núi cao biển rộng, thiên địa sao trời.

Cố nhân gian chi địch, nhân gian chi thần, trên trời cũng có chi địch, thiên ngoại chi địch.

Tóm lại chỉ cần đi thẳng lên trên, đột phá từng cái cực hạn, trường sinh đã định.

Về phần có thể đi đến một bước kia hay không, tùy từng người mà khác nhau, hắn cũng không phải thuần túy là lừa dối.

“Lâm cô nương không cần tạ ơn, đường là của cô nương, đi như thế nào cũng phải xem cô nương, về phần có thể đi thông hay không, cũng phải xem cô nương, Hứa mỗ không giúp được gì, cũng chỉ có thể nói một câu cố lên, ha ha!”

“Tiên sinh thật khôi hài, Sương nhi chỉ hối hận sao lại quen biết tiên sinh muộn như vậy, đi đường vòng năm năm, thật buồn!”

“Đối với người tu hành mà nói, năm năm chỉ là trong nháy mắt, không sao, không sao, Lâm cô nương tư chất thật tốt, bây giờ đi, cũng không muộn.”