Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Vậy tiên sinh cảm thấy, ta là người xấu sao?”
“Chuyện này không nên hỏi ta, ngươi nên hỏi chính ngươi.”
“Hẳn là xấu rồi.”
“Tại sao lại cảm thấy như vậy?”
Ninh Phong cười khổ nói: “Bởi vì rất nhiều người đều nói ta ác.”
“Người nào?”
“Những người bị ta giết chết kia, đáng tiếc bọn họ đều đã chết.”
Hứa Khinh Chu cạn lời: “Nếu ngươi nói như vậy, vậy thì không kỳ quái.”
“Tiên sinh cảm thấy bọn họ nói đúng không?” Ninh Phong hỏi.
“Ngươi không nên hỏi ta mà nên hỏi chính ngươi, nếu như ngươi bị người giết, ngươi cảm thấy người giết ngươi, là tốt hay là xấu, là thiện hay là ác.” Hứa Khinh Chu lại một lần nữa ném vấn đề trở về.
Ninh Phong cúi thấp đầu, suy nghĩ một hồi thật lâu.
“Nếu có người giết ta, ta tin tưởng hắn nhất định có lý do muốn giết ta, giống như ta muốn giết bọn họ, theo ta thấy, đây không phải là ác, có lẽ bọn họ cũng không có lựa chọn.”
“Vậy ngươi không xấu.” Hứa Khinh Chu đương nhiên nói.
“A... Vậy tiên sinh cảm thấy, ta giết người, có tội hay không?”
Hứa Khinh Chu trầm mặc, có tội hay không, tội như thế nào?
“Vậy thì phải xem là ai đặt ra.”
“Ninh mỗ không hiểu, tiên sinh có ý gì?”
“Trước có pháp, sau có tội, ai định pháp, ai luận tội.”
Trong mắt Ninh Phong chớp động lên sóng ánh sáng, bỡn cợt nói: “Cho nên, giống như tốt xấu, tiên sinh cảm thấy ta cũng vô tội sao?”
Hứa Khinh Chu lắc đầu, thần sắc trong mắt trở nên nghiêm túc vài phần.
“Không không không, theo ý ta, ngươi có tội.”
Ninh Phong kéo cương ngựa, nhìn chăm chú vào Hứa Khinh Chu, mê mang hỏi: “Tiên sinh cảm thấy, Ninh Phong có tội gì?”
Hứa Khinh Chu ra vẻ thâm trầm, thân thể ngồi thẳng, gằn từng chữ nói:
“Tội của Ninh Phong ngươi, cũng chỉ là một chữ.”
“Chữ gì?”
“Yếu.”
Ninh Phong cả kinh, đáy mắt bàng hoàng càng sâu, kinh hô một tiếng: “Yếu?”
Hứa Khinh Chu vung tay áo bào, nắm ở bên hông, nhẹ giọng cười nói:
“Không sai, chính là chữ yếu, ngươi quá yếu, cho nên ngươi có tội.”
Ninh Phong chỉ cảm thấy trong đầu rối bời, suy nghĩ hỗn loạn, hắn lâm vào trầm tư, trong đầu vẫn quanh quẩn một chữ yếu kia của Hứa Khinh Chu.
“Trong mắt của ta, dưới gầm trời này, chỉ có một loại tội, đó chính là nhỏ yếu, cường giả chế định quy tắc, kẻ yếu tuân thủ quy tắc, cường giả không kiêng nể gì cả, kẻ yếu khúm núm.”
“Ngươi chỉ cần còn sống, yếu chính là tội, giống như Ninh Phong ngươi giết qua người, bọn họ vì sao sẽ chết, bởi vì bọn họ quá yếu, cho dù không có Ninh Phong, cũng sẽ còn có một Ninh Phong khác, cái chết đối với bọn họ mà nói tựa hồ đã là nhất định, bởi vì yếu, cho nên bọn họ trở thành người bị giết chết.”
“Cái chết của bọn họ, xét đến cùng không phải chỉ là một chữ yếu.”
“Lại ví dụ như Ninh Phong ngươi, vì sao ngươi bị người ta chế ngự, cúi đầu xưng thần, vì sao lại để người khác điều khiển như con rối, để người ta sai khiến, chính là vì ngươi quá yếu, cho nên ngươi cũng có tội. Bây giờ tất cả những gì ngươi ghét cùng căm hận đều không thể trách người khác, chỉ có thể tự trách ngươi quá yếu mà thôi.”
“Yếu là tội, vật cạnh thiên trạch, người thích ứng thì sinh tồn, thiên địa pháp tắc vốn cho phép sát phạt.”
“Nếu đúng như ngươi suy nghĩ, giết là bị định tội, vậy thiên hạ này người phương nào vô tội, người giết người có tội, vậy người giết vạn vật, có tội hay không?”
“Hổ giết hươu, hươu ăn cỏ... đây không phải cũng là giết sao?”
“Thế giới vốn là mạnh được yếu thua, người sống phải tuân theo quy luật tự nhiên nguyên thủy nhất này, đương nhiên ngươi cũng có thể nói đạo lý giống như ta, nhưng...”
Hai mắt Hứa Khinh Chu quét ngang, nhếch miệng cười một tiếng: “Ngươi phải mạnh mẽ giống như ta mới được, bởi vì như ta nói, chỉ có cường giả mới có thể chế định quy tắc, lời cường giả nói ra mới gọi là đạo lý, mới có người tin phục, kẻ yếu giảng đạo lý với cường giả, đó gọi là tự rước lấy nhục.”
Hứa Khinh Chu nói một phen, giống như một đạo sấm sét trong phút chốc rơi vào trên đầu Ninh Phong, để hắn ngây ngốc tại chỗ, thật lâu không thể hoàn hồn.
Bên tai không ngừng nổ vang, đinh tai nhức óc, trong lòng tức thì bị những lời này kích thích sóng to gió lớn, cuồn cuộn lao nhanh.
Đạo lý như vậy là lần đầu tiên hắn nghe thấy trong đời, nhưng hắn lại đồng ý như thế.
Cường giả chế định quy tắc, kẻ yếu tuân thủ quy tắc.
Vật cạnh thiên trạch, người thích ứng thì sinh tồn
Trên thế giới này chỉ có một loại tội, chính là nhỏ yếu.
Câu này lại để cho người ta rung động như vậy, càng là để cho người không thể phản bác.
Sao hắn lại vô tội?
Ước chừng qua sáu mươi hơi thở, hắn mới hoàn hồn, trong tích tắc ấy, ánh mắt của hắn cũng thay đổi, dây cương trong tay tróc ra, hai tay hắn ôm quyền, cúi đầu thật sâu với Hứa Khinh Chu.
“Tiên sinh thật là thần nhân, lời tiên sinh như sấm bên tai, khiến Ninh Phong hiểu ra, đa tạ tiên sinh chỉ giáo.”
Hứa Khinh Chu lạnh nhạt, tinh thần sảng khoái, khiêm tốn nói:
“Chớ có cám ơn ta, nói chuyện phiếm vài câu mà thôi, cái cúi đầu này, ta nhận lấy mà hổ thẹn.”