THỜI ĐẠI TRUYỀN THUYẾT

Chương 5. Sự kiện thanh mai trúc mã biến mất

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hôm đó nhìn chung Thẩm Nặc Nhất rất hào phóng, mà sau đó qua lại đôi bên cũng trở nên quen thuộc.

Cứ như vậy trải qua cả một thời niên thiếu.

Cảm giác khi bất ngờ gặp lại nữ thần thời niên thiếu là như thế nào?

Trương Thần thậm chí đã nghĩ xong tên con.

Hừ, chỉ đùa thôi.

Bản thân năm đó đúng là đã từng thích Thẩm Nặc Nhất, nhưng cũng có tự mình hiểu lấy.

Y chơi bóng rổ có hơn được anh chàng đội tuyển có biệt danh "Trương Học Hữu" không? Y biểu diễn văn nghệ đàn dương cầm có được trôi chảy tao nhã như "hoàng tử dương cầm" lớp bảy không? Y làm bài thi vật lý có nhanh hơn anh chàng sau này thi đỗ tiến sĩ trường Hàng không phía sau cô không?

Đúng vậy, đều không bằng.

Những người này đều trở thành pháo hôi, có người giống như một đường bóng thẳng đập vào tường vỡ tan tành, có người sau khi bị từ chối trở thành bóng hình phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn mà nhiều năm sau mọi người vẫn nhớ đến. Có người trở thành mối tình đơn phương vẫn còn gửi thư tình khi đã lên đại học.

Nhưng những người đó đều không phải Trương Thần.

Trương Thần đi theo lộ tuyến oan gia, điều này có chút giống như kiểu tâm tính thiếu niên nực cười, tôi muốn tiếp cận em, nhưng tôi không thể giống như những kẻ tầm thường mà bày tỏ, tôi cứ phải chọc giận em, làm cho mình trở nên nổi bật.

Nhớ khi lên cấp ba, nhìn thấy danh sách phân lớp mình và nàng cùng lớp, trằn trọc cả đêm không ngủ được, từng có lúc nghĩ cơ hội của mình đến rồi.

Mối quan hệ giữa bọn họ ban đầu vẫn rất bình thường, nhưng không biết từ lúc nào, đột nhiên trở nên lạnh nhạt. Thậm chí đến khi tốt nghiệp cấp ba, hai người thậm chí còn không ký tên vào sổ lưu bút tốt nghiệp cho nhau, cứ như vậy biến mất khỏi cuộc đời của nhau.

Trương Thần vẫn luôn không rõ nguyên nhân, có lẽ vấn đề nằm ở "lộ tuyến" làm khéo thành vụng này, không phải sao, tiệc sinh nhật người ta hôm trước, y còn quậy phá.

Có lúc trêu chọc cô, cô vẫn bao dung, sẽ bật cười, giọng nói trong trẻo nói, "Trương Thần, cậu vẫn chưa lớn à!"

Thẩm Nặc Nhất đại khái đã xếp y vào loại "bạn bè chưa lớn", thỉnh thoảng thì không sao, nhưng nếu cứ như vậy mãi, có lẽ đến một lúc nào đó, đã chạm đến điểm mấu chốt của đối phương, dẫn đến việc không còn qua lại nữa.

Hừ, tưởng thế là biện pháp cua gái "đường vòng cứu nước" sao? Thật nực cười.

Nhớ lại ánh mắt xem thường của cô dành cho mình ban nãy, Trương Thần càng khẳng định suy đoán của bản thân.

Không biết quan hệ của hai người, có phải từ lần này mà thay đổi hay không.

Lần này, liệu có giống như năm đó không?

...

"Trương Thần cũng khá lắm, tớ cứ tưởng hôm nay cậu ta sẽ im hơi lặng tiếng chứ! Dù sao hôm kia tớ mới mách mẹ cậu ta chuyện cậu ta làm loạn ở nhà cậu, nghe nói về nhà bị đánh cho một trận, haha, tớ đã báo thù cho cậu rồi đấy!" Trịnh Tuyết quay đầu lại, nói với Thẩm Nặc Nhất.

"Bị mẹ đánh á?" Thẩm Nặc Nhất ngẩn ra, "Cậu ta lớn thế rồi, mẹ cậu ta vẫn còn đánh sao?"

Tuy việc Trương Thần làm máy tính của cô nhiễm virus, làm hỏng đồ của cô khiến cô khá bực mình, nhưng nghe Trịnh Tuyết mách lẻo khiến Trương Thần bị đánh, Thẩm Nặc Nhất lại tạm gác những chuyện này sang một bên.

"Mẹ cậu ta lợi hại lắm," Trịnh Tuyết nói tiếp, "Nhưng chắc chắn không phải đấm đá đâu, mẹ cậu ta thường dùng móc áo, tượng trưng vụt cậu ta vài cái, đôi khi còn thấy cậu ta chạy vọt ra khỏi nhà, khỏi nói, chắc chắn là mẹ cậu ta lại cầm móc phơi quần áo rồi!"

Thẩm Nặc Nhất chớp mắt, tưởng tượng ra cảnh đó, cũng thấy hơi buồn cười.

"Cậu nghĩ sao mà lại mách mẹ cậu ấy vậy?"

Nhưng nghĩ đến việc vừa rồi mình còn lườm y một cái, cô lại thấy có chút áy náy.

"Không phải muốn giúp cậu hả giận sao!"

"Không cần." Thẩm Nặc Nhất lạnh nhạt nói.

"Ây, giận rồi à? Cậu đừng giận mà! Tớ cũng chỉ vì cậu... được rồi, lần sau tớ không nói nữa." Trịnh Tuyết vội vàng le lưỡi, kỳ thực cô chỉ sợ thiên hạ không loạn, một mặt giúp Thẩm Nặc Nhất hả giận, một mặt cũng muốn xem Trương Thần khốn đốn, lời nói ra lại mang ý bênh vực Thẩm Nặc Nhất hoàn toàn, cô cũng biết mình có lẽ bị cô nhìn thấu, nên giọng điệu mềm mỏng hơn.

Thẩm Nặc Nhất quay đầu lại, tiếp tục làm bài tập. Bỏ mặc Trịnh Tuyết ngồi đó ngượng ngùng.

...

Trương Thần cuối cùng cũng hiểu ra tình cảnh của mình trong một buổi học.

Hôm đó là ngày 10 tháng 1 năm 2000, chỉ là một ngày thứ Hai bình thường.

Ban đầu, Trương Thần tưởng rằng đây cũng chỉ là một ngày bình thường sau khi y trọng sinh. Kết quả tiết tiếng Anh tiếp theo, y lại gây ra chuyện cười.

Giáo viên tiếng Anh phát bài kiểm tra đầu giờ, trước tiên đọc tên một vài điểm cao để khen thưởng, có Điền Gia Dịch, Lý Nhuận Gia, Bành Tân, Thẩm Nặc Nhất. Nghe đến những điểm số cao này, các bạn học trong lớp đều như thường lệ phát ra tiếng trầm trồ "Ồ!"

Lý Nhuận Gia là học sinh đứng đầu lớp, cũng là một trong những học sinh giỏi nhất khối, cơ bản đã được coi là hạt giống của Thanh Hoa, Bắc Đại, điểm tiếng Anh của cậu ta cũng cao nhất, 146 điểm.

Bành Tân là một nhân tài, có năng khiếu ngôn ngữ cực tốt, cả ngữ văn và tiếng Anh đều rất giỏi, thậm chí bài văn của cậu ta còn được đăng trên tạp chí văn mẫu, tiếng Anh 145 điểm.

Điền Gia Dịch được 140 điểm tiếng Anh, cô bé có vẻ ngoài mềm mại, đeo kính, trông rất thư hương môn đệ, sau khi lên bục nhận bài kiểm tra tiếng Anh, lại nghe thấy Thẩm Nặc Nhất được 139 điểm tiếng Anh, theo sau cô lên bục trong tiếng tiếc nuối của cả lớp, trong lòng bỗng nhiên có chút đắc ý.

Kỳ thực cô vẫn luôn âm thầm cạnh tranh với Thẩm Nặc Nhất, xét về dung mạo thì cô quả thực không bằng Thẩm Nặc Nhất, nhưng cô cũng tự thấy mình có ưu điểm riêng, có thể đi theo con đường uyển chuyển của Lý Thanh Chiếu, chiến thắng những cô gái như Thẩm Nặc Nhất bằng sự ôn nhu nho nhã, chẳng phải cũng là điểm độc đáo của mình sao? Điền Gia Dịch mười bảy tuổi, trong những năm tháng thanh xuân lại có những suy nghĩ ngây ngô như vậy.

Thẩm Nặc Nhất quả thực có chút thất vọng, dù sao biểu cảm của cô bé Điền Gia Dịch kia cô cũng nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa trong lớp cũng có phần nào ý tứ xem hai cô gái cạnh tranh, nghe thấy điểm của cô chỉ kém Điền Gia Dịch một điểm, cả lớp đều tiếc nuối là đủ hiểu.

Ngay cả giáo viên tiếng Anh cũng khẽ lắc đầu, khiến lòng Thẩm Nặc Nhất càng thêm nặng trĩu, thầm nghĩ lần sau nhất định phải vượt qua Điền Gia Dịch, để cô ta cũng nếm trải cảm giác thất vọng này.

Chưa xem náo nhiệt được bao lâu, giáo viên tiếng Anh phát bài kiểm tra của mười người đứng đầu, sắc mặt liền biến đổi, "Lần này điểm số chung khá thấp, có vài câu hỏi khó ngoại trừ một số người ra thì cả lớp đều sai, có vài câu thì đỡ hơn, tôi sẽ tổng kết từng câu một, còn phải nói thêm là, lớp chúng ta vẫn có hai 'kim cương', đứng thứ hai từ dưới lên! Lên đây nhận bài kiểm tra nào, thứ hai từ dưới lên, Vương Thước Vĩ! Đứng cuối cùng, Trương Thần!"

Trương Thần hoàn toàn bất ngờ.

Lại thấy Vương Thước Vĩ mặt mày tái mét đứng dậy.

Hai người lần lượt lên bục nhận bài kiểm tra từ tay giáo viên tiếng Anh già Đàm Quế Mai với vẻ mặt chán ghét, rồi đi xuống.

Trong tiếng cười đùa và la ó của mọi người, Vương Thước Vĩ còn gật đầu ra vẻ đắc ý với bốn phương tám hướng, cười nhếch mép.

Như thể đang nói với cả lớp.

Tôi.

Đúng.

Là thằng ngốc.

Vẻ vang biết bao!

Nếu là y của năm đó, chẳng phải cũng sẽ giống như Vương Thước Vĩ, cười hềnh hệch đón nhận mọi ánh mắt sao?

Còn bây giờ, Trương Thần chỉ muốn úp mặt xuống, đặc biệt là nhìn bộ dạng của Vương Thước Vĩ, trong lòng càng thêm hối hận.

Hơn nữa, người đứng cuối lại là mình!

Mình đã sống lại rồi.

Nhưng tương lai này...

Vô tận tăm tối.