Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau khi Vân Mông rời đi, Vân Thanh Nham liền trở về phòng khoanh chân thổ nạp.
Hôm qua, Vân Thanh Nham đã luyện hóa hơn ba mươi loại công pháp thượng phẩm Nhân cấp. Tốc độ hấp thu linh khí của thân thể hắn hiện tại đã nhanh hơn ít nhất gấp hai lần so với lúc vừa trở về Thiên Tinh Đại Lục.
Thế nhưng, dù tốc độ hấp thu của cơ thể đã nhanh hơn, linh khí tràn ngập trong thiên địa lại không đủ để hắn hấp thu.
Việc này giống như một người trưởng thành đang khát nước, tốc độ uống nước chắc chắn rất nhanh, một chén nước chỉ cần vài giây là có thể uống cạn, nhưng nếu muốn uống nữa thì chỉ có thể rót thêm.
Mà rót thêm nước vào chén cũng cần thời gian!
Nếu như đổi chén nước thành bầu nước, chẳng phải sẽ chứa được nhiều nước hơn sao? Hoặc là, ngay cả bầu nước cũng không cần, cứ thế cúi đầu vào trong giếng mà uống.
Cho nên, Vân Thanh Nham đã nghĩ đến Tụ Linh Trận.
Tụ Linh Trận có thể gom toàn bộ linh khí trong phạm vi mấy ngàn mét, thậm chí mấy vạn mét lại một chỗ. Như vậy, Vân Thanh Nham có thể hấp thu đủ lượng linh khí chỉ trong một lần.
Về phần Mạn Đà La Hoa và Kim Tuyến Ngân Hoa, chúng đều là dược liệu kịch độc, một mảnh cánh hoa nhỏ cũng đủ độc tính để hạ độc chết hơn mười người trưởng thành.
Nhưng rất ít người biết rằng, nếu đem hai loại độc hoa này nghiền thành bột, hòa vào nhau rồi ngâm trong nước nóng thì sẽ biến thành dược dịch dùng để dược dục.
Dược dịch và luyện đan khác nhau.
Luyện đan chỉ có Luyện Đan Sư mới có thể luyện chế, nhưng dược dịch thì chỉ cần biết rõ phương thuốc chi tiết, bất kỳ ai cũng có thể điều chế.
. . .
Vân Mông làm việc vô cùng hiệu quả, trưa hôm đó đã mua đủ những thứ Vân Thanh Nham dặn dò.
“Nham thiếu gia, đây là danh sách, mời người xem qua.” Vân Mông vừa nói vừa đưa một tờ đơn cho Vân Thanh Nham.
“Không cần, ta tin tưởng Mông thúc!” Vân Thanh Nham ngưng tụ một luồng đan hỏa trong lòng bàn tay, đốt tờ danh sách thành tro bụi.
Trong mắt Vân Mông lóe lên vẻ cảm động, đồ vật trị giá mười vạn lượng mà Vân Thanh Nham không thèm nhìn đã thiêu hủy, có thể thấy hắn tín nhiệm y đến mức nào.
Nhưng sau cơn cảm động lại là chấn kinh tột độ!
Với nhãn lực của y, tự nhiên nhìn ra được ngọn lửa trong lòng bàn tay Vân Thanh Nham chính là đan hỏa! Có thể hóa ra đan hỏa, nói cách khác Vân Thanh Nham là một Luyện Đan Sư tôn quý!
“Chẳng trách Nham thiếu gia lại bảo ta mua Mạn Đà La Hoa và Kim Tuyến Ngân Hoa…” Vân Mông thầm nghĩ, hai loại hoa này đều là vật kịch độc, võ giả bình thường rất ít khi dùng tới, nhưng Luyện Đan Sư thì lại khác.
Về phần những vật liệu dùng cho Tụ Linh Trận, với kiến thức của Vân Mông thì không thể nhận ra.
Thật ra không chỉ y, mà toàn bộ Thiên Vũ thành, e rằng cũng không có ai nhận ra được. Trận Pháp Đại Sư, đó là một chức nghiệp còn tôn quý và hiếm hoi hơn cả Luyện Đan Sư.
“Mông thúc, người lui ra ngoài trước đi, tiếp theo ta muốn luyện chế một vài thứ, người hãy canh giữ bên ngoài hộ pháp cho ta!” Vân Thanh Nham nói.
“Vâng, Nham thiếu gia!” Vân Mông lĩnh mệnh, trong mắt lóe lên vẻ kích động khó phát hiện, lời này của Nham thiếu gia càng chứng tỏ, hắn chính là Luyện Đan Sư!
. . .
Vật liệu để bố trí Tụ Linh Trận gồm có Tinh Hoàng Kỳ, Bàn Long Tiên, Đào Mộc Phù, Dạ Minh Ngọc…
Những vật liệu này cần phải được tế luyện riêng lẻ, đặc biệt là Tinh Hoàng Kỳ, được xem như trận nhãn, còn cần hòa tan một giọt tinh huyết của Vân Thanh Nham.
Vân Thanh Nham bắt đầu tế luyện từ Bàn Long Tiên trước, tốn trọn hơn ba giờ mới đến lượt Tinh Hoàng Kỳ.
Trong mười chín loại vật liệu bố trí Tụ Linh Trận, giá của Tinh Hoàng Kỳ đã chiếm một nửa. Nếu sử dụng riêng lẻ, Tinh Hoàng Kỳ còn tương đương với một kiện pháp bảo hạ phẩm Nhân cấp.
Vân Thanh Nham giơ tay lên, ngọn lửa trắng u uất liền bùng cháy.
Lách tách…
Tiếng lửa cháy tràn ngập căn phòng tĩnh mịch.
Xoẹt một tiếng, một giọt máu từ ngón tay Vân Thanh Nham chảy ra, nhỏ lên Tinh Hoàng Kỳ.
Lập tức, dưới sự nung đốt của đan hỏa, giọt tiên huyết này dần dần hòa làm một thể với Tinh Hoàng Kỳ.
Sau khi hoàn thành những việc này, thần thức của Vân Thanh Nham đã thiết lập được liên hệ với Tinh Hoàng Kỳ. Chỉ cần Vân Thanh Nham muốn, hắn có thể dùng thần thức điều khiển Tinh Hoàng Kỳ thực hiện những động tác đơn giản.
Ví dụ như, dùng thần thức thúc đẩy nó di chuyển.
Bên ngoài, sắc trời đã tối hẳn, Vân Mông tựa như một pho tượng môn thần hung thần ác sát, đứng bất động bên ngoài phòng Vân Thanh Nham.
Thần thức của Vân Thanh Nham bao trùm cả tòa viện, ghi nhớ từng vị trí cần bày trận.
Tiếp đó, Vân Thanh Nham mang theo những vật liệu đã tế luyện xong bước ra khỏi phòng.
Vân Thanh Nham bảo Vân Mông ở yên tại chỗ, còn mình thì thi triển Linh Hầu Bách Biến Thân Pháp, bay tới nhảy lui trong sân.
Mỗi lần hắn tung người, đều cắm một vật liệu cần thiết để bày trận xuống một vị trí.
Nửa giờ sau, một Tụ Linh Trận cỡ nhỏ đã thành hình.
Không có âm thanh chấn động, thậm chí còn tĩnh lặng như mưa dầm thấm đất, không một chút động tĩnh, nhưng lấy tòa viện này làm trung tâm, linh khí trong phạm vi tám ngàn mét bỗng nhiên điên cuồng hội tụ về phía sân viện.
Chưa đến mười phút, linh khí trong sân đã nồng đậm hơn ít nhất gấp hai lần.
Vân Thanh Nham đứng trên mái nhà, làm một động tác dang rộng hai tay. Lập tức, thiên địa linh khí gần như vô tận vù vù bị Vân Thanh Nham hút vào cơ thể.
Vân Mông lúc này đang ở trong sân, cũng cảm nhận được linh khí trong sân tăng lên nhiều.
Y đầu tiên là nghi hoặc, mơ hồ không hiểu vì sao linh khí lại nhiều lên, nhưng rất nhanh, sự mơ hồ này đã biến thành chấn kinh.
Gấp hai! Linh khí trong sân đã nồng đậm hơn trước ít nhất gấp hai lần!
Vân Mông không phải kẻ ngốc, lập tức liên tưởng đến việc linh khí tăng thêm trong sân là do Vân Thanh Nham làm ra, chỉ là y nghĩ nát óc cũng không ra, Nham thiếu gia rốt cuộc đã làm thế nào để linh khí trong sân nhiều hơn bên ngoài trọn một lần!
“Thật yếu kém, linh khí trong phạm vi tám ngàn mét hội tụ lại một chỗ mà chỉ tăng lên gấp đôi…” Giọng nói mang theo vẻ bất mãn của Vân Thanh Nham truyền đến, ngay sau đó, hắn từ trên mái nhà bay xuống.
“Cái gì, phạm vi tám ngàn mét…” Vân Mông nghe vậy, không khỏi trợn trừng hai mắt, “Chẳng trách linh khí trong sân tăng lên gấp đôi, hóa ra là đã gom tất cả linh khí trong phạm vi tám ngàn mét lại!”
“Nham thiếu gia, người… người có thể cho thuộc hạ biết, người đã làm thế nào không?” Vân Mông hít một hơi khí lạnh hỏi.
“Không có gì không thể nói, ta chỉ bày ra một Tụ Linh Trận trong sân thôi.” Vân Thanh Nham nói thẳng.
“Tụ Linh Trận?” Vân Mông là lần đầu tiên nghe nói đến trận pháp này, “Khoan đã, Nham thiếu gia, người vừa nói Tụ Linh Trận… Lẽ nào Nham thiếu gia biết bố trí trận pháp?”
Vân Thanh Nham gật đầu, không phủ nhận.
Hô!
Hơi thở của Vân Mông trong nháy mắt trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn về phía Vân Thanh Nham kinh hãi đến tột độ, “Trận… Trận Pháp Đại Sư, Nham thiếu gia lại là Trận Pháp Đại Sư!”
“Chỉ là Trận Pháp Đại Sư thôi, có gì đáng ngạc nhiên!” Vân Thanh Nham nói với vẻ mặt không quan tâm. Thân là Tiên Đế, luyện đan, luyện khí, bày trận… Vân Thanh Nham không chỉ biết mọi thứ, mà còn tinh thông mọi thứ, mọi thứ đều là đỉnh cao.
“Trận Pháp Đại Sư mà còn không đáng ngạc nhiên sao?” Vân Mông trợn tròn mắt, đầu óc như bị đoản mạch, Trận Pháp Đại Sư chính là chức nghiệp còn tôn quý và hiếm có hơn cả Luyện Đan Sư…
“Đúng rồi…” Vân Mông dường như nhớ ra điều gì, bỗng nhiên giật mình nói: “Nham thiếu gia ngoài việc là Trận Pháp Đại Sư, còn… còn biết luyện đan?”
“Biết một chút, nhưng do tu vi hạn chế, hiện tại chỉ có thể…” Vân Thanh Nham còn chưa nói hết lời đã bị cắt ngang.
“Trời ạ! Nham thiếu gia, người rốt cuộc là người hay là yêu nghiệt? Không, cho dù là yêu nghiệt, cũng không biến thái như Nham thiếu gia! Nham thiếu gia, người… người không phải người!”
“Phì phì phì, Nham thiếu gia, ta… ta không có ý đó, ý của ta là Nham thiếu gia không phải…” Vân Mông luống cuống, suýt chút nữa lại buột miệng nói ‘Nham thiếu gia không phải người’, khuôn mặt vốn trông hung thần ác sát lúc này lại mang vẻ dở khóc dở cười.
Nhìn thấy bộ dạng này của Vân Mông, Vân Thanh Nham không khỏi cảm thấy buồn cười.
Người khác nhau có tầm nhìn khác nhau, ví như trong mắt Vân Thanh Nham, biết luyện đan, biết bày trận… chỉ là những chuyện hết sức bình thường, giống như một đầu bếp ngoài việc biết làm cá chua ngọt, còn biết làm thịt kho tàu, tôm nõn xào rau xanh…
Nhưng trong mắt Vân Mông, Luyện Đan Sư đã là tồn tại vô cùng cao quý, Trận Pháp Đại Sư lại là tồn tại còn cao quý hơn cả Luyện Đan Sư.
Mà Vân Thanh Nham vừa biết luyện đan, lại biết bày trận, trong mắt Vân Mông… đã biến thành một yêu nghiệt còn yêu nghiệt hơn cả yêu nghiệt.
“Mông thúc, tu vi của người bị kẹt ở Tinh Cảnh thất giai ít nhất cũng đã năm năm rồi phải không?” Vân Thanh Nham chuyển chủ đề.
“Nham thiếu gia, chuyện này mà người cũng nhìn ra được sao?” Vân Mông lại không nhịn được muốn trợn to mắt, nhưng lập tức bị Vân Thanh Nham cắt ngang.
“Mông thúc, đừng vội chấn kinh, nghe ta nói hết lời đã!” Vân Thanh Nham có chút cạn lời, rồi nghiêm mặt nói: “Ta có một cách, có thể giúp người trong thời gian ngắn đột phá đến Tinh Cảnh bát giai, chỉ là quá trình vô cùng đau đớn, không biết Mông thúc có muốn thử không.”
“Ừm, Mông thúc chỉ cần nói cho ta biết có muốn thử hay không là được!” Cuối cùng, Vân Thanh Nham lại bổ sung. Hắn sợ Vân Mông lại không nhịn được mà kinh hãi thất thố.
“Muốn!” Hơi thở của Vân Mông trở nên nặng nề, nhưng lại không chút do dự mà đáp. Đối với võ giả mà nói, không có gì quan trọng hơn việc đột phá tu vi.
Vân Thanh Nham khẽ gật đầu, tâm tính của Vân Mông khiến hắn rất hài lòng.
Cách mà hắn nói, không phải gì khác, chính là dược dục!
Mạn Đà La Hoa và Kim Tuyến Ngân Hoa nghiền thành bột, hòa vào nhau rồi ngâm trong nước nóng, sẽ biến thành ‘Thất Bảo Thối Thể Dịch’ dùng để dược dục.
Thất Bảo Thối Thể Dịch, cho dù ở tiên giới, cũng được xem là dược dịch trân quý.
Chỉ có điều người ở tiên giới, khi điều chế Thất Bảo Thối Thể Dịch, đều dùng Mạn Đà La Hoa và Kim Tuyến Ngân Hoa có tuổi đời trên năm vạn năm.
Đương nhiên, Mạn Đà La Hoa và Kim Tuyến Ngân Hoa mà Vân Thanh Nham bảo Vân Mông mua, đa số chỉ có tuổi đời hai ba mươi năm.
Không phải Vân Thanh Nham không muốn mua loại có tuổi đời cao, ngoài việc vì đắt đỏ, còn vì cho dù có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Tại Thiên Tinh Đại Lục, linh dược trăm năm đã là giá trị liên thành.
Những loại cấp bậc ngàn năm, vạn năm hoàn toàn là có thể ngộ nhưng không thể cầu, ngẫu nhiên xuất hiện cũng không mấy ai muốn đem ra bán.
. . .
Trong nháy mắt, hai giờ đã trôi qua.
“Mông thúc, trình tự điều chế, người đã nhớ kỹ chưa?” Vân Thanh Nham nhìn Vân Mông đang vô cùng kích động mà nói.
“Nhớ… nhớ kỹ rồi!” Vân Mông kích động nói, rồi đột nhiên quỳ xuống đất, cảm động đến rơi nước mắt: “Đa tạ Nham thiếu gia đã tin tưởng thuộc hạ!”
Cũng khó trách Vân Mông kích động như vậy, Vân Thanh Nham đã ở ngay trước mặt y, tự mình điều chế một lần Thất Bảo Thối Thể Dịch.
“Mông thúc, dù sao người cũng là trưởng bối của ta, sau này không cần phải quỳ trước mặt ta nữa!” Vân Thanh Nham đỡ Vân Mông dậy, rồi nói: “Sau này việc điều chế Thất Bảo Thối Thể Dịch sẽ giao cho Mông thúc, ngoài ra, trừ phi được ta cho phép, nếu không, không được truyền phương thuốc Thất Bảo Thối Thể Dịch cho bất kỳ ai.”