Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ai cũng biết, thành Thiên Vũ từ lâu đã bị ba thế lực lớn nắm giữ, và ba thế lực này được gọi chung là tam đại thế lực của thành Thiên Vũ.
Lần lượt là gia tộc Vân thị, gia tộc Lâm thị và bang Thiết Lang.
Khi phụ thân của Vân Thanh Nham còn tại thế, gia tộc Vân thị là thế lực hùng mạnh nhất trong tam đại thế lực. Nhưng kể từ khi ngài ấy mất tích, gia tộc Vân thị đã trở thành thế lực yếu nhất.
Gia tộc Lâm thị vốn yếu nhất, thì nhân lúc gia tộc Vân thị suy sụp, vươn lên trở thành thế lực thứ hai trong tam đại thế lực.
Bang Thiết Lang lại là kẻ đến sau vượt người đi trước, dù mới thành lập chưa đầy hai mươi năm, nhưng sau khi phụ thân của Vân Thanh Nham mất tích, bang này đã thay thế gia tộc Vân thị, một bước vọt lên trở thành thế lực đứng đầu.
Bang Thiết Lang dã tâm bừng bừng, cả công khai lẫn ngấm ngầm, vẫn luôn từng bước xâm chiếm sản nghiệp của hai nhà Vân, Lâm.
Để chống lại bang Thiết Lang, cao tầng hai nhà Vân, Lâm đã quyết định liên kết với nhau từ một năm trước.
Mà cách liên kết trực tiếp nhất chính là thông qua hôn nhân.
Khi đó, người thừa kế của gia tộc Vân thị là Vân Hiên, và con gái của Đại trưởng lão gia tộc Lâm thị là Lâm Muội Lan… cũng chính là em gái ruột của Lâm Bị Hoa, đã định sẵn hôn ước.
Thế nhưng hôn ước dù đã định, chưa kịp đợi hai người thành hôn thì một đại sự đã xảy ra, một đại sự chấn động toàn bộ thành Thiên Vũ.
Cũng vì chuyện này, hôn sự của Vân Hiên và Lâm Muội Lan tan vỡ, cũng vì chuyện này, gia tộc Vân thị và gia tộc Lâm thị vừa mới liên kết chưa được bao lâu đã trở thành tử địch không đội trời chung.
Đó là một ngày rất bình thường, Vân Hiên vừa kết thúc tu luyện, quyết định đến gia tộc Lâm thị tìm vị hôn thê Lâm Muội Lan.
Không ngờ, khi hắn đến bên ngoài phòng của vị hôn thê, lại nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nam nữ thủ thỉ tâm tình.
Vân Hiên nghe ra giọng nữ chính là vị hôn thê của hắn, Lâm Muội Lan.
Vân Hiên chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, nằm mơ cũng không ngờ tới, Lâm Muội Lan ngày thường hiền lương thục đức trong mắt hắn, lại có thể ở trong khuê phòng của mình mà gian díu với nam tử khác.
Vân Hiên bỗng thấy lòng nguội lạnh, nhưng chưa kịp có phản ứng gì, một hạ nhân đi ngang qua đã phát hiện ra hắn: “Cô gia, ngài đến khi nào vậy?”
Tiếng của hạ nhân lập tức kinh động đến đôi gian phu dâm phụ trong phòng, chưa đầy mấy giây sau, một người trẻ tuổi y phục xốc xếch đã từ trong phòng lao ra.
Lúc này, Vân Hiên mới phát hiện ra kẻ gian díu với Lâm Muội Lan… lại là người của bản tộc gia tộc Lâm thị.
Hơn nữa thân phận còn không thấp, chính là người thừa kế của gia tộc Lâm thị, Lâm Vĩ.
“Vân Hiên, hôm nay ngươi ra ngoài không xem ngày à!” Lâm Vĩ đối mặt với Vân Hiên, không có chút xấu hổ nào, thậm chí còn chủ động lên tiếng.
Ngay sau đó, Lâm Vĩ liền ra tay, giết chết hạ nhân đã phát hiện ra Vân Hiên.
Lập tức, Lâm Vĩ lại chuyển ánh mắt sang người Vân Hiên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nghiêm nghị quát: “Vân Hiên, ngươi thật to gan lớn mật, giữa ban ngày ban mặt dám lẻn vào gia tộc Lâm thị, ý đồ cưỡng gian Lâm Muội Lan, may mà Bổn thiếu chủ kịp thời phát hiện, ngăn chặn hành vi bại hoại đạo đức này của ngươi!”
Lâm Vĩ không cho Vân Hiên cơ hội phản bác, liền trực tiếp ra tay với hắn.
Lâm Vĩ là thiên tài đệ nhất của thành Thiên Vũ sau Vân Thanh Nham và Thải Nhi, Vân Hiên sao có thể là đối thủ của hắn.
Ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, Vân Hiên đã bị hắn chế phục…
Nếu chỉ có vậy, cũng không đến mức khiến Vân Hiên hận hắn đến thế. Tiếp đó, Lâm Vĩ bắt Vân Hiên vào trong phòng, để hắn tận mắt chứng kiến mình và Lâm Muội Lan gian díu với nhau.
Vân Hiên vĩnh viễn không thể quên được cảnh tượng đó, đó là cảnh tượng mà bất kỳ nam nhân nào cũng không thể quên được.
Vị hôn thê của mình, ngay trước mặt mình, cùng nam nhân khác tư thông… Nỗi hận này đâu chỉ là phẫn nộ, ngay cả tâm tư ăn tươi nuốt sống bọn chúng cũng có.
Cuối cùng, hắn vì lửa giận công tâm mà ngất đi.
Khi Vân Hiên tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình nằm trên giường trong nhà, bên giường đứng đầy cao tầng của gia tộc Vân thị.
Trong số những cao tầng này, ngoại trừ phụ thân của Vân Hiên, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép… thậm chí là trách cứ nhìn hắn.
Tỉnh lại, Vân Hiên phát hiện linh hải của mình đã bị phế, mất hết tu vi.
Tỉnh lại, Vân Hiên phát hiện cánh tay trái của mình đã bị chặt đứt, trở thành người tàn phế.
Tỉnh lại, Vân Hiên còn phát hiện, toàn bộ thành Thiên Vũ đều đang đồn tin hắn ý đồ cưỡng gian Lâm Muội Lan, là Lâm Vĩ đã xuất hiện vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc và ngăn chặn hành vi cầm thú của hắn.
Linh hải của hắn, là do Lâm Bị Hoa… tức anh ruột của Lâm Muội Lan trong cơn phẫn nộ phế bỏ.
Cánh tay của hắn, là do Lâm Vĩ trong cơn phẫn nộ chặt đứt, hơn nữa cánh tay cụt đó còn bị Lâm Vĩ ném ra sau núi cho chó hoang ăn.
Vân Hiên khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, giải thích với cao tầng gia tộc về sự việc lúc đó. Nhưng ngoại trừ phụ thân Vân Hãn, không một ai tin hắn, thậm chí những người này không tin thì thôi, còn nhân cơ hội đó hung hăng chế nhạo, cười cợt Vân Hiên một phen.
Đau thương đến chết lặng, sau chuyện này, Vân Hiên bắt đầu sống buông thả.
Mỗi ngày hắn đều uống đến say khướt, mỗi ngày đều phải dựa vào men rượu mới có thể tạm thời quên đi nỗi khuất nhục và thù hận ngày đó.
…
…
“Nham đệ, mọi chuyện đã xảy ra chính là như vậy!” Vân Hiên hít sâu một hơi nói, bàn tay phải còn lại vì siết quá chặt mà móng tay đã găm sâu vào da thịt. Mắt hắn nhắm nghiền, hắn sợ nếu mở mắt ra, đôi con ngươi lại hiện lên mối thù khắc cốt ghi tâm.
“Nửa năm qua, mỗi ngày ta đều sống một ngày dài tựa một năm, ta muốn báo thù, ta muốn giết tiện nhân Lâm Muội Lan đó, ta muốn giết gian phu Lâm Vĩ, ta còn muốn hủy diệt toàn bộ gia tộc Lâm thị… Thế nhưng, ta không có thực lực, ta không đủ thực lực! Ngay cả chỗ dựa duy nhất của ta… gia tộc, cũng không muốn báo thù cho ta, cũng không có năng lực báo thù cho ta!” Vân Hiên nói với vẻ mặt thống khổ, giọng điệu tràn ngập tuyệt vọng.
“Phù…”
Vân Thanh Nham nặng nề hít một hơi khí lạnh, cố gắng đè nén sát cơ đang dâng trào đến cực điểm trong lòng, nhưng luồng sát khí khiến người ta không rét mà run ấy vẫn từ trên người hắn lan tỏa ra ngoài.
Lập tức, nhiệt độ xung quanh chợt hạ xuống, phảng phất như giọt nước cũng có thể đóng băng trong nháy mắt.
“Ca, huynh yên tâm đi, ta bảo đảm! Mối thù của huynh, ta nhất định sẽ đòi lại gấp trăm nghìn lần!” Đôi mắt Vân Thanh Nham triệt để híp lại thành một đường thẳng, từ khi trở thành Tiên Đế đến nay, đây là lần đầu tiên hắn động sát cơ mãnh liệt như vậy. “Lâm Muội Lan phải chết, Lâm Vĩ phải chết, Lâm Bị Hoa phải chết… Toàn bộ gia tộc Lâm thị đều phải chết!”
Huyết Đồ Thiên Thủ Vân Mông đứng bên cạnh im lặng không nói.
Thế nhưng, sát khí tỏa ra trên người cũng đã bán đứng cảm xúc của hắn. Nửa năm trước, hắn đã đề nghị xông thẳng đến gia tộc Lâm thị báo thù cho Vân Hiên… nhưng cuối cùng lại bị bốn vị Đại trưởng lão mắng cho một trận té tát.
Gia tộc Vân thị bây giờ, người nắm quyền không phải là tộc trưởng Vân Hãn, mà là bốn vị Đại trưởng lão… hay nói đúng hơn là một mình Đại trưởng lão!
Đúng lúc này!
“Vân Thanh Nham!”
“Vân Thanh Nham!”
“Nham thiếu gia!”
…
Hơn mười tiếng gọi gần như đồng thời vang lên từ phía sau Vân Thanh Nham.
Tiếng gọi vừa dứt mấy giây, hơn mười bóng người đã đuổi tới, mỗi người đều là cao tầng của gia tộc Vân thị, dẫn đầu chính là bốn vị Đại trưởng lão.
“Vân Hiên đã kể hết mọi chuyện cho ngươi rồi sao?” Cảm nhận được hàn ý trên người Vân Thanh Nham, một trưởng lão lập tức lên tiếng.
“Vân Thanh Nham, ngươi có thể thắng được Vân Dương Thanh, chứng tỏ thiên phú năm xưa của ngươi vẫn còn đó. Vì vậy, bốn vị Đại trưởng lão chúng ta quyết định một lần nữa công nhận thân phận người thừa kế của ngươi. Tuy nhiên, chúng ta có một điều kiện!” Một trưởng lão khác nói.
“Điều kiện này cũng đơn giản, ngươi bây giờ hãy thề trước mặt chúng ta, đời này kiếp này sẽ không báo thù cho Vân Hiên!”
“Vân Thanh Nham, ngươi đừng trách chúng ta! Chưa nói đến chuyện này là do chính Vân Hiên làm sai trước. Hơn nữa, cho dù Vân Hiên không sai, cũng không đáng để chúng ta vì hắn mà liều chết với gia tộc Lâm thị!”
“Được rồi Vân Thanh Nham, sự kiên nhẫn của chúng ta có hạn, bây giờ cho ngươi nửa phút để suy nghĩ. Nếu hết thời gian mà ngươi vẫn chưa lập lời thề… chúng ta chỉ có thể xem như ngươi từ bỏ thân phận người thừa kế.” Đại trưởng lão lên tiếng, ánh mắt đầy giễu cợt nhìn Vân Thanh Nham.
Thực ra, với sự hiểu biết của Đại trưởng lão về Vân Thanh Nham, hắn chắc chắn sẽ không lập lời thề này.
Và kết quả mà Đại trưởng lão muốn cũng chính là như vậy. Chỉ cần Vân Thanh Nham không thề, thì thân phận người thừa kế… chỉ có thể rơi vào tay Vân Dương Thanh vừa mới chiến bại.
Vân Thanh Nham không trả lời, mà chuyển ánh mắt sang Vân Hiên: “Lúc đó khi huynh giải thích chuyện này, ngoài Đại bá ra, không ai tin huynh, thậm chí còn có người chế nhạo, cười cợt huynh, đúng không?”
Vân Hiên không hiểu tại sao Vân Thanh Nham lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng vẫn gật đầu.
Ánh mắt Vân Thanh Nham lại lạnh đi: “Bây giờ huynh hãy chỉ ra cho ta, lúc đó những ai đã chế nhạo, cười cợt huynh. Ừm, không cần e ngại, cứ nói hết ra, mọi hậu quả ta đều gánh vác!”
Vân Hiên lập tức hiểu ra, Vân Thanh Nham đây là muốn ra mặt cho hắn!
Trong mắt Vân Hiên đầu tiên thoáng qua vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Lúc đầu những người chế nhạo ta tàn nhẫn nhất, lần lượt là bốn vị Đại trưởng lão, thống lĩnh hộ vệ, người phụ trách từ đường…”
Mười bảy vị cao tầng có mặt ở đây, tất cả đều bị Vân Hiên điểm danh.
Những cao tầng bị điểm danh, ngoại trừ bốn vị Đại trưởng lão, sắc mặt ai nấy đều đại biến.
Trong lòng họ bắt đầu dao động, do dự có nên cầu xin Vân Thanh Nham tha thứ hay không, may mà lúc này Đại trưởng lão lên tiếng, ổn định lại nội tâm hoảng loạn của họ.
“Vân Thanh Nham, xem ra ngươi là kẻ cứng đầu ngu muội, không chịu lập lời thề! Cũng được, chúng ta xem như chính ngươi từ bỏ thân phận người thừa kế, chuyển cho con trai ta… Dương Thanh kế nhiệm!”
Đại trưởng lão dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Ngoài ra, vì ngươi một lòng muốn báo thù cho Vân Hiên, để tránh cho gia tộc Vân thị bị ngươi liên lụy, ta quyết định sử dụng chức trách của Đại trưởng lão, giam cầm ngươi vĩnh viễn!”
“Còn muốn giam cầm ta vĩnh viễn? Ha ha ha ha ha ha ha…” Vân Thanh Nham đột nhiên phá lên cười, nghe lời của Đại trưởng lão, hắn đây là tức quá hóa cười.
“Không ngờ lần đầu tiên Bản đế trở về lại phải đại khai sát giới ngay tại gia tộc của mình!” Giọng nói của Vân Thanh Nham vừa dứt, khí tức trên người liền xảy ra biến chuyển kinh thiên động địa.
Một luồng sát khí như từ địa ngục xông lên trời bùng phát từ trên người hắn. Giờ khắc này, hắn đã trở lại thành vị Tiên Đế Vân Thanh Nham từng khiến trăm vạn thây phơi ở Tiên Giới.
Vân Thanh Nham nổi giận! Là thật sự nổi giận!
Đường ca Vân Hiên bị gia tộc Lâm thị hãm hại, không chỉ tu vi bị phế, ngay cả cánh tay trái cũng bị chặt đứt. Đám người Đại trưởng lão thân là một thành viên của gia tộc Vân thị, không báo thù cho đường ca thì thôi, lại còn quay lại chế nhạo, cười cợt đường ca!
Thậm chí bây giờ, đám người Đại trưởng lão còn vì tranh quyền đoạt thế mà dám chèn ép cả hắn, còn chuẩn bị giam cầm hắn cả đời!
Điều này bảo Vân Thanh Nham sao có thể nhẫn, sao có thể nhịn được nữa