Tiên Đế Trở Về

Chương 40. Nguy Cơ Của Vân Gia

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.


Bên ngoài thành Thiên Vũ.

Ba bóng người phong trần mệt mỏi phi ngựa tiến vào thành.

Ba bóng người này, có hai người là lão nhân tuổi đã hơn trăm, tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần vẫn quắc thước.

Thế nhưng, kẻ dẫn đầu trong ba người lại là một thanh niên chỉ hơn hai mươi tuổi.

Thanh niên vận một thân hoa phục cao quý, áo mão chỉnh tề, trên gương mặt hiện rõ vẻ kiêu ngạo bẩm sinh.

Ánh mắt gã thanh niên đảo qua khắp nơi trong thành Thiên Vũ, vẻ khinh thị dần hiện lên, "Đây mà cũng gọi là thành trì sao? Nếu chỉ xét về diện tích, e rằng còn chẳng lớn bằng một quảng trường ở hoàng thành!"

"Thiếu... công tử nói rất phải, thành Thiên Vũ là thành trì kém cỏi nhất của vương triều Thiên Nguyên, làm sao có thể sánh bằng hoàng thành được."

Lão nhân mặc trang phục màu đen bên tay trái gã thanh niên cung kính nói.

Cuối cùng, lão lại nhìn sang lão nhân còn lại, "Vân Thương huynh, đứa cháu trai kia của ngươi, nếu thật sự xuất sắc như lời đồn, coi như có thể từ gà đất hóa phượng hoàng, một bước trở thành võ hầu của công tử!"

Lão nhân được gọi là 'Vân Thương huynh' thoáng nét u buồn trong mắt, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: "Ha ha, vậy cũng phải lọt vào mắt xanh của công tử đã!"

"Hắc hắc, chỉ cần hắn vẫn còn thiên phú của ba năm trước, thì cũng miễn cưỡng có tư cách làm võ hầu cho công tử!"

Lão giả áo đen nói, trong lời nói mang lại cảm giác như thể được làm võ hầu cho gã thanh niên này là một vinh quang to lớn.

Võ hầu, thực chất là một cách gọi khác của tùy tùng, tôi tớ.

Chỉ khác với tùy tùng, tôi tớ bình thường, võ hầu còn đảm nhiệm việc bồi luyện, hay nói cách khác là một tấm bia đỡ đòn sống.

Võ giả thường cần đối luyện với người khác, trong trường hợp không tìm được đối tượng phù hợp, thường sẽ dùng võ hầu để đối luyện.

. . .

. . .

Suốt năm ngày qua, Vân Thanh Nham đều bế quan để khôi phục Linh lực.

Một kiếm từ vỏ Trảm Thiên Kiếm kia tiêu hao thực sự quá lớn!

Không chỉ rút cạn toàn bộ tu vi của hắn, mà ngay cả sinh cơ cũng hao tổn không ít.

Sau đó, Vân Thanh Nham còn thiêu đốt một giọt tinh huyết, nhờ vào giọt tinh huyết Tiên Đế này, hắn mới có thể thuận lợi hàng phục Phệ Linh Thử.

Sau khi khôi phục được tu vi về Tinh Cảnh thất giai, Vân Thanh Nham lập tức gọi Kỳ Linh tới, hai người phối hợp bắt đầu luyện chế Quả Tử Khí Thất Thần.

Trọn vẹn ba ngày trôi qua.

Vân Thanh Nham và Kỳ Linh mới luyện chế năm viên Quả Tử Khí Thất Thần thành năm viên đan dược lượn lờ tử khí.

"Meo meo!"

Đan dược vừa luyện thành, Kỳ Linh liền sáng mắt nhìn chằm chằm vào chúng, trong mắt tràn đầy khao khát.

"Đan dược Hoàng cấp, Tử Khí Đan..."

Trong mắt Vân Thanh Nham cũng có chút xúc động, "Lấy tu vi Tinh Cảnh thất giai mà luyện chế ra được đan dược Hoàng cấp, chuyện này dù ở tiên giới cũng đủ để gây nên sóng to gió lớn!"

"Meo meo!"

Kỳ Linh ưỡn ngực, đắc ý nhìn Vân Thanh Nham.

"Đúng vậy, nếu không có Hỗn Độn Chi Hỏa phụ trợ, dù ta có thủ đoạn thông thiên cũng không thể nào lấy tu vi Tinh Cảnh thất giai mà luyện chế ra đan dược Hoàng cấp!" Vân Thanh Nham gật đầu, không phủ nhận.

"Tử Khí Đan và Quả Tử Khí Thất Thần đều chỉ có tác dụng khi dùng viên đầu tiên, từ viên thứ hai trở đi sẽ không còn hiệu quả. Cho nên ta không cho ngươi nhiều được!"

Vân Thanh Nham vừa nói vừa đưa một viên Tử Khí Đan cho Kỳ Linh.

"Meo meo!"

Kỳ Linh cũng không có ý kiến, nhận lấy đan dược rồi ăn ngay lập tức.

Ánh mắt Vân Thanh Nham lại nhìn về phía Phệ Linh Thử đang ngủ say sưa trên mặt đất, ngón tay búng một cái, Tử Khí Đan bay ra, chui thẳng vào miệng nó.

"Đợi nó tiêu hóa xong Tử Khí Đan, đồng thời tỉnh lại sau giấc ngủ say, nếu không có gì bất ngờ, nó sẽ một bước đột phá đến Nguyệt Cảnh."

Vân Thanh Nham thầm nghĩ, trong mắt có chút mong chờ, trong một thời gian dài sắp tới, Phệ Linh Thử sẽ trở thành cánh tay trái phải đắc lực của hắn.

Còn về Kỳ Linh.

Trí tuệ của nó tuy cũng rất cao, nhưng tính cách lại quá lười biếng, làm chân tay sai vặt thì được, chứ xử lý công việc thì không xong.

Điều đáng nói là, Phệ Linh Thử sở dĩ ngủ say bất tỉnh là vì sau khi Vân Thanh Nham thu phục, đã cho nó ăn một giọt tinh huyết Tiên Đế.

Đừng xem thường giọt tinh huyết Tiên Đế này, bên trong nó ẩn chứa một phần tạo hóa của Tiên Đế.

Nếu ở tiên giới, một giọt tinh huyết Tiên Đế đủ để bán được với cái giá kinh thiên động địa.

. . .

Một ngày nữa lại trôi qua.

Tu vi của Vân Thanh Nham và Kỳ Linh đã đồng loạt đột phá.

Lúc mới đến dãy núi Hung Thú, Vân Thanh Nham vẫn chỉ là Tinh Cảnh ngũ giai, bây giờ đã khôi phục đến Tinh Cảnh bát giai.

Kỳ Linh bĩu môi, có chút oán giận liếc nhìn Vân Thanh Nham.

Trước khi đến dãy núi Hung Thú, tu vi của nó còn cao hơn Vân Thanh Nham một giai.

Bây giờ, đã bị Vân Thanh Nham đuổi kịp, cả hai đều là Tinh Cảnh bát giai.

Kỳ Linh thầm than trong lòng, vận may của nó không đủ a! Nếu nó cũng gặp được Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, thì người có tu vi tăng vọt bây giờ đã là nó.

Đương nhiên, nếu chỉ như vậy thì cũng thôi.

Thanh Liên Địa Tâm Hỏa còn chưa tìm về bản thể, một khi tìm về được, Vân Thanh Nham sẽ... một bước trở thành Sinh linh Tiên thiên!

Đối với người khác mà nói, Sinh linh Tiên thiên chỉ đơn thuần là đại diện cho việc từ biệt kiếp phàm nhân.

Nhưng đối với nó và Vân Thanh Nham, Sinh linh Tiên thiên lại có giá trị và ý nghĩa chí cao vô thượng.

Chẳng cần nói đâu xa, chỉ riêng tốc độ khôi phục tu vi.

Chỉ cần bọn họ có thể bước vào hàng ngũ Sinh linh Tiên thiên, tốc độ khôi phục tu vi sẽ nhanh gấp mười, thậm chí gấp trăm lần hiện tại.

Bởi vì sau khi trở thành Sinh linh Tiên thiên, bọn họ có thể thi triển đủ loại thủ đoạn cao thâm khó lường.

Lấy Kỳ Linh làm ví dụ.

Sau khi trở thành Sinh linh Tiên thiên, thiên phú Thôn Phệ của nó sẽ được kích hoạt trên năm thành.

Đến lúc đó, thiên tài địa bảo, thần binh lợi khí, thậm chí cả hung thú, linh thú còn sống... nó đều có thể trực tiếp thôn phệ.

Sau đó chuyển hóa toàn bộ năng lượng của chúng thành tu vi của bản thân.

Còn về Vân Thanh Nham...

Một khi hắn khôi phục thành Sinh linh Tiên thiên, sẽ có thể vận dụng rất nhiều thủ đoạn của Tiên Đế!

Thủ đoạn Tiên Đế!

Bốn chữ này đủ để đại diện cho tất cả!

. . .

"Nhiều nhất là năm ngày nữa, chính là ngày Lâm Vĩ trở về thành Thiên Vũ."

Vân Thanh Nham trong lòng vẫn luôn tính toán thời gian, cho đến hôm nay, hắn đã ở dãy núi Hung Thú được 25 ngày, "Kỳ Linh, khởi hành trở về!"

. . .

. . .

Lúc này Vân gia... hay nói đúng hơn là thành Thiên Vũ, đã xảy ra một chuyện lớn!

Bang Thiết Lang, một trong tam đại thế lực, đã khai chiến với Vân gia, cũng là một trong tam đại thế lực!

Là thế lực đứng đầu tam đại thế lực, Bang Thiết Lang chỉ dùng nửa ngày đã giết cho đội ngũ của Vân gia không còn manh giáp.

Nếu không phải Thái Thượng trưởng lão của Vân gia xuất hiện vào thời khắc mấu chốt, Vân gia... e rằng đã bị Bang Thiết Lang xóa sổ khỏi thành Thiên Vũ!

"Thái Thượng trưởng lão thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là một lão già chết tiệt nửa bước đã vào quan tài!"

"Bang chủ Bang Thiết Lang đang bế quan đã cho người buông lời tàn nhẫn, chậm nhất là trưa mai hắn sẽ xuất quan... đến lúc đó, chính là ngày chết của Thái Thượng trưởng lão Vân gia!"

"Hắc hắc, Thái Thượng trưởng lão là chỗ dựa lớn nhất của Vân gia, một khi lão xảy ra chuyện... Vân gia cũng không còn xa ngày diệt vong!"

"Ta nghe nói, nội bộ Bang Thiết Lang, mấy vị đường chủ đều đang tranh giành xem ai sẽ tự mình dẫn đội đi san bằng Vân gia!"

"Tin tức của ngươi đã cũ rồi, một canh giờ trước, Bang Thiết Lang đã truyền ra tin tức, để cho Thiếu chủ của bọn họ phụ trách dẫn đội san bằng Vân gia!"

. . .

Hầu như tất cả mọi người trong thành Thiên Vũ đều đang bàn tán về chuyện này.

Tại một trong những sản nghiệp của Vân gia, tửu lâu Đông Thăng, trong một nhã gian trên tầng ba.

Một thanh niên mặc hoa phục cao quý và một lão nhân mặc trang phục màu đen, đều đang dùng ánh mắt đầy hứng thú nhìn về phía một lão giả khác.

"Vân Thương, Vân gia của ngươi xem ra sắp bị diệt vong rồi!"