Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Bốp! Phục Thập Thất đặt mạnh chén trà trong tay xuống băng ghế, hùng hổ nói: “Ngay cả bàn trà cũng không có còn bảo ta tới làm khách? Nếu không phải bên trên có người dặn dò, các ngươi tưởng ta muốn ba ngày hai lượt chạy tới đây lắm hả?”
Lão mỉa mai châm chọc, chỉ cây dâu mắng cây hòe một hồi lâu mới giương mắt nhìn về phía Dư Khuyết, lạnh lùng nói: “Nếu đã nghe thấy hết thì tự ngươi nghĩ xem nên làm thế nào thì làm đi. Nhớ kỹ, nếu không có thái độ tử tế, chọc cho người phía trên không hài lòng thì đến lúc đó dù ngươi có chấp nhận số mệnh cũng đừng hòng nhận được chỗ tốt gì...”
Nói xong, người này đứng dậy đang định rời đi.
Dư Khuyết nghe thấy thế, trên mặt chẳng những không còn lạnh băng nữa, mà ngược lại còn để lộ ra một nụ cười.
“Ngươi ngồi xuống!” Thế nhưng chưa đợi hắn có hành động gì thúc phụ đã đứng bật dậy, nghiêm khắc quát lớn. Sắc mặt Dư Khuyết thoáng trở nên cứng đờ, nhưng vẫn nhíu mày đứng nguyên tại chỗ.
Phục Thập Thất bị hắn híp mắt nhìn như vậy, không khỏi rùng mình ớn lạnh. Đột nhiên, kẻ này không đi nữa mà quay đầu, cười cười để lộ ra hai cái răng nanh như răng chó trong miệng: “Tiểu tạp chủng, ngươi ăn của Phục thị ta, uống của Phục thị ta, chẳng lẽ còn muốn tạo phản à? Biết điều một chút, nếu không ngày nào đó chết đuối chết bệnh sẽ chỉ khiến thúc phụ ngươi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cả nhà thương tâm mà thôi.”
Lời này vừa dứt, đồng tử của thúc phụ và Dư Khuyết đều co lại, trong phòng bếp cũng truyền đến tiếng chén đĩa lạch cạch rơi xuống. Bọn họ đều nghe ra ý uy hiếp từ trong câu nói của Phục Thập Thất.
Nếu Dư Khuyết chết, tất nhiên sẽ không có ai đi sử dụng danh sách trung liệt do phụ thân Dư Khuyết lưu lại nữa, đến lúc đó với thực lực của Phục gia, danh sách này sẽ chỉ như thịt nát trong nồi, sau đó bọn họ có thể công khai đề cử người mình muốn.
Bởi vậy hai người thúc phụ và thúc mẫu lập tức bị lời nói kia dọa sợ.
Đúng là vào khoảnh khắc đó đồng tử trong mắt Dư Khuyết cũng hơi co lại, nhưng phản ứng này sinh ra không phải do hắn bị dọa sợ, chỉ đơn thuần là cảm nhận được sát ý, trong lòng cũng dâng lên một luồng sát khí thô bạo theo bản năng thôi.
Nụ cười lại lộ ra trên mặt hắn.
Lúc này, Phục Thập Thất cũng mơ hồ cảm thấy có điều không đúng. Bởi ngoại trừ đám công tử thiếu gia trong tộc, ông ta chưa từng gặp được một tiểu hài tử mười lăm - mười sáu tuổi nào lại dám đứng thản nhiên như vậy ngay trước mặt mình, đặc biệt là sau khi lão thả ra gia thần mang khí thế hung ác như vậy... không ngờ đối phương vẫn có thể đối nghịch với lão!
“Thái độ phải không?” Dư Khuyết nhe răng cười, hai chiếc răng nanh trong miệng cũng trở nên sắc nhọn, một luồng khí xám trực tiếp phun trào trên mặt, giống như xà trùng bò ngổn ngang.
Rítt!
Lúc này, bất kể là Phục Thập Thất hay thúc phụ, sắc mặt cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ không thôi:
“Ngươi nuôi gia thần?”
“Ngươi nuôi gia thần!”
Đối mặt với hai câu hỏi giống nhau như đúc này, Dư Khuyết chỉ cười mà không nói. Ngay sau đó, thân hình hắn chợt lóe, chỉ còn một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai Phục Thập Thất: “Vãn bối sẽ cho người trong tộc thấy thái độ của ta.”
Thân hình Dư Khuyết nhanh như quỷ mị, chỉ trong vài bước đã bổ nhào tới trước mặt Phục Thập Thất, giơ móng vuốt lên, hung hăng tát vào cái mặt già của đối phương. Lão già này, cho mặt mũi lại không cần, đúng là thiếu đánh!
Một tiếng phịch vang lên. Vì khoảng cách không quá gần nên cú bổ nhào của Dư Khuyết đã cho đối phương có một khoảng thời gian nhất định để phản ứng, Phục Thập Thất vội vàng xòe tay ra, kịp thời chặn lại cú bổ nhào của Dư Khuyết. Đồng thời vẻ kinh hãi trên mặt đối phương cũng trong nháy mắt đã hóa thành sợ sệt: “Giỏi giỏi giỏi! Tiểu tạp chủng này tạo phản rồi.”
Phục Thập Thất chợt nhe răng cười nói: “Dám ra tay với lão tử, hôm nay dù ngươi có nuôi gia thần, lão tử cũng sẽ phế bỏ ngươi, để xem đến lúc đó ngươi lấy cái gì đi thi đây!”
Từng sợi khí màu xám tro cũng tràn ngập khuôn mặt Phục Thập Thất, ông ta để lộ ra biểu cảm hung hăng như loài chó, miệng mũi đều nhô ra, hai tay nắm chặt lấy nhau, giống như một con chó lớn đứng thẳng trên hai chân.
Gầm gừ!
Phục Thập Thất gào rống một tiếng là lập tức lao về phía Dư Khuyết.
Mà hiện tại, sau cú tấn công thất bại lúc trước, lúc này Dư Khuyết đã đổi hướng, sau lưng hắn chính là cửa nhà. Lão già kia nhào về phía hắn, thân thể hắn lập tức lùi nhanh về phía sau rồi trực tiếp nhảy từ lầu bốn xuống, loạt xoạt như linh miêu, nhẹ nhàng tiếp đất.
Dư Khuyết cũng không quên hai người bọn họ còn đang ở trong nhà hắn, nếu động tay động chân bên trong thì dù có trừng trị được lão cẩu này, đến cuối cùng cả nhà cũng sẽ loạn hết cả lên, thúc mẫu cũng phải thu dọn cả buổi mới xong.
Hơn nữa, thời điểm nhảy xuống khỏi lầu bốn, hắn còn dùng một chút tiểu xảo nho nhỏ.