Tiên Gia (Dịch)

Chương 41. Luyện Hóa Thư Trùng Quỷ!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trong số kỹ nữ này cũng có không ít người số khổ, Dư Khuyết vốn không định làm khó đối phương, bởi vậy cũng cứ thế mà im lặng đi lướt qua.

Rất nhanh sau đó, trong mùi cao Phúc Thọ nồng đậm, hắn đã tìm được một gian khách điếm ở gần cuối ngõ, mùi hương tương đối nhạt. Hắn lảo đảo chui vào trong, yêu cầu một gian thiền phòng ở dưới đất.

Sở dĩ tối nay Dư Khuyết không về nhà chỉ vì hắn sợ sẽ quấy rầy đến mấy người thúc phụ. Mà nguyên nhân khiến hắn không thuê khách điếm ở những nơi khác lại rất đơn giản. Đêm hôm khuya khoắt, không mấy ai đột nhiên một mình tìm đến khách điếm nghỉ chân cả, ngay cả những gian tĩnh thất thiền phòng chuyên cung cấp cho các Tiên gia sử dụng cũng rất dễ để lộ ra việc hắn mới từ chợ quỷ trở về, còn có thể bị người ta để mắt tới nữa.

Nhưng chạy tới ngõ Hòa Bình thì khác.

Từ chập tối cho đến hừng đông, số khách hàng mò mẫm tới nơi này cũng không ít đi, lại còn vàng thau lẫn lộn, không ai lại chú ý tới hắn cả.

Hơn nữa ngủ ở đây có giá rẻ nhất trong phường thứ bảy, đồng thời cũng có đủ các loại tĩnh thất thiền phòng, thậm chí còn có hỏa thất luyện độ do tư nhân kinh doanh...

Có thể nói là ngoại trừ huyện học thì phương tiện tu hành ở nơi này là đầy đủ nhất.

Dư Khuyết bước vào thiền phòng dưới đất, khóa chặt của ngoài bằng một chiếc chìa khóa bằng đá, sau khi ánh mắt hắn quét qua không gian trong phòng một phen, đã trực tiếp lấy ra một cây hương dây to bằng cánh tay từ trong tay áo, cắm xuống chính giữa thiền phòng.

Một làn khói mềm mại bốc lên, rất nhanh đã tràn ngập trong thiền phòng bằng đá vuông vắn rộng khoảng một trượng. Hương này tên là “hương Hạt Nhãn”, có thể che đậy tầm mắt, ngăn cản kẻ thăm dò. Điểm thần kỳ nhất là nó còn thành hình tựa như nụ hoa, sau đó hương khói sẽ không tiết ra ngoài, chỉ bao quanh trong phạm vi một trượng, có thể đốt suốt cả đêm.

Dư Khuyết chuẩn bị phương thức phòng hộ đầy đủ xong mới khoanh chân ngồi trên phiến đá, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nói thật trong khoảng thời gian vừa rồi, hắn lẻ loi một mình chạy tới chợ quỷ hai lần, còn làm một vụ mua bán có liên quan đến Xương Thần bát phẩm cùng người khác, tới tới đi đi đều mang theo hàng tốt, khiến tâm trạng hắn trong mấy ngày nay đều có phần căng thẳng, không khác gì lúc trước ra ngoài tìm quỷ.

Bởi xét cho cùng, nếu so với quỷ quái thì bình thường con người càng gian trá hơn một bậc. Chỉ cần sơ sẩy một chút là hắn có khả năng bị kẻ xấu tính kế, đến lúc đó không chỉ lỗ hết vốn gốc mà ngay cả mạng cũng có thể mất đi.

Cũng may giao dịch đã thành công, tiếp theo hắn chỉ cần luyện hóa hết mấy con Thư Quỷ là không cần mang theo đồ vật này chạy khắp nơi nữa.

Trong thiền phòng, vốn dĩ Dư Khuyết còn muốn dâng hương tắm rửa, bình tâm tĩnh khí một phen, sau đó mới luyện hóa Thư Quỷ, nhưng hắn ngồi khoanh chân một lát lại bất đắc dĩ mở mắt ra, không mong có thể nhập tĩnh được nữa.

“Đã chọn thiền phòng dưới đất rồi mà không ngờ hiệu quả cách âm vẫn kém như vậy, chủ quán ngươi đúng là treo đầu dê bán thịt chó.” Dư Khuyết nghe tiếng rên rỉ mơ hồ vang lên ở xung quanh, trong miệng lẩm bẩm.

Nhưng hắn cũng không định thay đổi chỗ khác, dù sao thì tiền nào của nấy, tĩnh thất tốt một chút cũng sẽ đắt hơn, huống chi tiếng kêu vang lên khắp bốn phía như vậy, trên một mức độ nhất định nào đó còn có vẻ an toàn hơn tĩnh lặng nhiều.

Dù sao thì tối nay hắn cũng chỉ muốn luyện hóa Thư Quỷ chứ không phải đi luyện độ.

Không chậm trễ nữa, một tay Dư Khuyết cầm cái bình màu xám, tay còn lại cầm bình ngọc, hai mắt nhắm chặt, thân thể mọc lông trắng, thi khí hiện lên. Đầu tiên hắn cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên bình tro cốt màu xám.

Xì xì! Một loạt âm thanh như dầu nổ vang lên, âm khí trên cái bình tro cốt bắt đầu khởi động, quấn quanh nhau, từ từ kết nối lại, sau đó biến thành một con sâu lông to bằng bàn chân trẻ con, bên trên còn có những hàng văn tự như nòng nọc không ngừng lấp lóe.

Dư Khuyết cũng không mở mắt, bàn tay hắn lật một cái đã khiến cái bình tro cốt rơi xuống mặt đất, vỡ thành mảnh nhỏ, đồng thời thi khí cũng phun lên, quấn quanh ngón tay hắn. Sau đó, hắn vươn tay tóm con sâu lông kia lên, lấy tay xoa nắn mấy lần, lần thứ hai kiểm tra xem con Thư Trùng Quỷ này có đầy đủ hay không, cuối cùng mới mở miệng, ực một cái đã nuốt vật này vào bụng.

Luyện hóa Thư Trùng Quỷ khác với luyện hóa quỷ mặt mèo, cái sau là để làm gia thần, phải khen ngợi, hầu hạ cho tốt, tốt nhất là nuốt cả hương tro và tro cốt quỷ mặt mèo ký thân vào, nhưng Thư Trùng Quỷ là loại quỷ dùng một lần sẽ tiêu hao, không đáng để hao tâm tổn trí, lại cộng thêm hương tro và tro cốt nó ký thân là hàng hắn đặt mua từ chỗ người khác, nuốt lung tung như vậy thực sự không được vệ sinh và an toàn cho lắm.