Tiên Gia (Dịch)

Chương 8. Hoàng Sơn Huyện Thành!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Một đường đi chậm, Dư Khuyết đã đi bộ đến sân ga có tiếng Quỷ Mã Xa kêu leng keng rung động, sau khi lấy thẻ số lên xe, hắn cũng không lựa chọn về nhà gặp người thân trước, mà trực tiếp chạy về phía "Hoàng Sơn đệ thất huyện học", giống như đoàn tàu có đường ray ở kiếp trước.

...

Tuy Hoàng Sơn huyện thành có tên là huyện thành, nhưng thứ này vốn được xây dựng vờn quanh toàn bộ Hoàng Sơn, nó là một cái sơn thành lớn chứ không phải là một "huyện" tầm thường.

Kiếp này hắn sống ở một nơi vốn không phân chia châu quận, thứ nó có chỉ là "ba mươi sáu đô" cùng với "Bảy mươi hai thành" mà thôi.

Thêm nữa, vì có Quỷ Thần tham gia vào quá trình sản xuất, nên ngàn vạn nhân khẩu, được phân chia thành từng phường thị, tổng cộng có tới mười ba phường, mỗi một phường đều có trăm vạn nhân khẩu. Với quy mô này, phàm nhân đi bộ một ngày một đêm cũng đủ mệt mỏi rồi.

Cũng bởi vậy mà có mười ba tòa huyện học, hộ tịch của Dư Khuyết ở vào phường thứ bảy, huyện học mà hắn có khả năng thi đậu đương nhiên cũng chính là huyện học thứ bảy.

Chỉ có chút đáng tiếc bởi vì hắn vốn không phải là học sinh huyện. Bởi chỉ có người vượt qua kỳ thi nhỏ, mới có tư cách tiến vào trong huyện học tu hành, mà hắn còn chưa xứng.

Dư Khuyết ngồi trên xe ngựa Quỷ đạo, lắc lư hơn nửa ngày, mãi cho đến giữa trưa, hắn mới tiến vào phường thứ bảy, đi tới cửa chính của huyện học thứ bảy.

Dư Khuyết hâm mộ nhìn chằm chằm vào tấm bảng hiệu huyện học, nắm chặt áo gai trên người, mới cúi đầu đi vào.

Mỗi một huyện học đều là nơi thu nhận tiên gia, bồi dưỡng tiên gia, đồng thời cũng là nơi có đầy đủ phương tiện tu hành nhất địa phương này. Hiện tại Dư Khuyết đến đây chỉ đơn giản là muốn mượn hỏa thất trong huyện học để dùng một lát.

hỏa thất giả ở tại hỏa táng tràng, bên trong hàng ngày đều đốt cháy hài cốt, hương khói hội tụ, thời thời khắc khắc đều trấn quỷ áp tà, đây chính là nơi tốt nhất để tiên gia luyện độ quỷ vật, trói buộc gia thần.

Đương nhiên là trong thành vẫn còn những hỏa thất khác, nhưng nó cũng không an toàn như trong huyện học, hơn nữa muốn sử dụng mỗi một gian hỏa thất, không chỉ cần có tiền bạc càng cần thư giới thiệu.

Sở dĩ Dư Khuyết dám tiến vào trong huyện học xin sử dụng hỏa thất, cũng không phải vì hắn có tiền, càng không phải hắn có thư giới thiệu, chỉ vì trước đây thành tích tiên học của hắn tương đối ưu tú, từng có cơ hội được tham quan học tập tại huyện học thứ bảy.

Lúc ấy, Chu giáo dụ từng dẫn dắt bọn họ nửa tháng, còn mở miệng hứa hẹn nếu có người muốn mượn hỏa thất để tế luyện gia thần đầu tiên, hoàn toàn có thể mượn danh mục của họ Chu này, ghi chép vào tài khoản của gã, chờ ngày sau thăng cấp tiến vào huyện học hoặc đi làm việc, lại chậm rãi trả tiền cho gã là được.

"Tiên sinh đang trong lúc tu hành, không tiện gặp khách. Trước đây tiên sinh đã nói, nếu các ngươi muốn mượn dùng hỏa thất, chỉ cần lên tiếng nói với Thanh đại gia ở Đồng môn phòng là được." Một thị nữ vớihuôn mặt mỹ lệ đứng trước một trạch viện, nũng nịu nói với Dư Khuyết.

Dư Khuyết tới đây là muốn bái phỏng Chu giáo dụ một chút, để có được quyền sử dụng hỏa thất, ai ngờ hắn còn chưa gặp được người, đối phương cũng không có ý định kiểm tra xem hắn có đủ tư cách trói buộc gia thần hay không, đã trực tiếp đồng ý luôn rồi.

Điều này khiến Dư Khuyết vừa thất vọng lại vừa vui mừng, hắn vội vàng chắp tay nói với thị nữ kia: "Làm phiền tỷ tỷ thay ta cảm ơn tiên sinh."

"Dễ nói, dễ nói." Thị nữ đánh giá Dư Khuyết, cười nói: "Nhưng vẫn chờ ngươi luyện xong gia thần, khi lên huyện học lại tự mình nói lời cảm tạ thì tốt hơn."

Dư Khuyết nghiêm mặt nói: "Mượn cát ngôn của tỷ tỷ."

Sau đó, hắn chắp tay thối lui, dựa theo ký ức từng tham quan huyện học trước đây để một đường đi thẳng tới hỏa thất của huyện học.

Còn chưa tiến vào trong hỏa thất, mùi khét lẹt đã truyền vào miệng mũi của hắn, nhưng không giống với kiếp trước, thân là người sống trên đời, khi Dư Khuyết ngửi thấy mùi này, chẳng những hắn không hề buồn nôn, ngược lại còn có cảm giác đặc biệt an tâm.

Hỏa thất được xây dựng bên trong một gò núi, toàn bộ gò núi đều bị đào rỗng, nhìn giống như một cái bếp lò thật lớn, trên bếp có đốt một cây hương nến cao chín trượng, đốt cháy ngày đêm, khói khí lượn lờ.

Dư Khuyết bái kiến vị đại gia gác cổng trông coi hỏa thất. Đối phương là một tiểu lão đầu tướng mạo xấu xí, để trần thân trên, mắt cũng không mở đã lên tiếng nói: "Là nửa học trò của Tiểu Chu đúng không? Tiến vào đi, phòng chữ Bính số mười bảy."

"Đa tạ trưởng lão." Dư Khuyết vội vàng đáp lễ. Bởi vì nghèo, hắn cũng không có thứ gì có thể cảm tạ đối phương, sau khi nói thêm vài câu hữu ích đã nắm chặt thẻ số, kích động bước nhanh vào trong hỏa thất.

Thanh đại gia gác cổng kia hơi nâng mí mắt, nhìn thân hình kích động muốn nhảy nhót của hắn, không khỏi phe phẩy chiếc quạt hương bồ trên tay, cười nhạo nói: "Lại là một tiểu tử chưa trải qua chuyện đời, quá non nớt... Nhưng mà trẻ tuổi thật tốt."