Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trên đường trở về huyện thành, lão Lưu cố ý bồi dưỡng năng lực phá án của Hướng Viễn, đem toàn bộ manh mối mình sưu tập được lấy ra.
Sau đó Hướng Viễn phân tích từng cái.
"Sông Nộ Thuỷ nước chảy xiết, cá béo tốt, sản lượng nhiều, có Lâm gia trang cùng Triệu gia trang, hai thôn trang đều lấy bắt cá làm nguồn sống, nên mâu thuẫn không ngừng..."
"Lão Lưu, ngươi đề cập đến Triệu gia trang, Lâm Kiến Trạch không thừa cơ vu oan, ngay cả một câu nói xấu 'có khả năng' cũng không có."
"Trong đạo quán không có vết tích đánh nhau..."
"Đêm Lâm Kiến Phong vào đạo quán, hẳn là để gặp người quen biết trong bí mật, hắn có tu vi Khai Khiếu, võ nghệ bất phàm, không ngờ tới hung thủ sẽ đánh lén, cho nên mới bị một đao chém giết."
Nói đến đây, Hướng Viễn nhìn về phía lão Lưu, chứng thực: "Lâm Kiến Trạch có rất nhiều sơ hở, cho dù không phải hung thủ thì cũng có liên quan, hoặc giấu diếm hung thủ."
"Không sai, cho nên không nên ở lâu ở đạo quán đó."
Lão Lưu thở dài, mười mấy Luyện Khí kỳ, một tên Lâm Kiến Trạch Khai Khiếu kỳ, lại gần địa bàn Lâm gia trang, lão tuyệt đối không dám bắt Lâm Kiến Trạch ngay tại chỗ đến nha môn tra hỏi.
Hướng Viễn âm thầm gật đầu, cái này gọi là chuyên nghiệp.
"Lão Lưu, Lâm Kiến Trạch có rất nhiều sơ hở, rõ ràng là trong lúc vội vàng nghĩ ra đối sách. Hẳn là lão đã đoán được hung thủ là ai, tám phần là người của Triệu gia trang, huynh trưởng của lão đã chết, thù giết huynh trưởng cũng có thể buông xuống, lão và Triệu gia trang có phải có âm mưu gì hay không?"
Hướng Viễn tiếp tục hỏi: "Vừa rồi hắn tâm hoảng ý loạn, sau khi trở về khẳng định sẽ phát hiện đã lộ ra sơ hở, về nha môn mới gọi hắn đến tra hỏi, còn có thể tìm được người sao?"
"Tìm không thấy người càng tốt hơn."
"A?!"
"Chúng ta không phải Lục Phiến Môn, phá án cần nhân chứng vật chứng, ít nhất phải tìm được hung khí. Chỉ suy luận suông cũng vô dụng, Liễu bộ đầu không nghe những thứ này, Tư Mã đại nhân càng lười nghe, về nha môn triệu tập Lâm Kiến Trạch, nếu hắn sợ tội bỏ trốn, án ngược lại dễ xử lý hơn." Lão Lưu ý vị thâm trường nói.
"Hung khí có lẽ ở Triệu gia trang..."
Hướng Viễn nói đến một nửa, thầm nghĩ chuyện đã xong.
Biết hung khí ở Triệu gia trang thì sao, có thể đi tìm sao, vạn nhất người của Lâm gia trang cũng tới, hai thôn trang cộng lại chừng hơn trăm đại hán.
Đến lúc đó cũng đừng tìm gì cả, hắn và lão Lưu ở đáy sông gặp nhau, mỗi người một nhã gian.
Phân tích vụ án đến đây, cơ bản không sai biệt lắm, Hướng Viễn hỏi: "Lão Lưu, chúng ta trở về huyện thành, hay là trực tiếp đi nha môn, hay là đi phố tây tìm Thiết Khẩu Trực Đoạn?"
"Đi Phố tây, phòng ngừa vạn nhất."
Lão Lưu lại truyền thụ kinh nghiệm, trước tiên không để ý tới sơ hở của Lâm Kiến Trạch, nếu hắn đã nói thẳng thừng, thì quá trình nên làm nhất định phải đi một lần, có lẽ Thiết Khẩu Trực Đoạn bên này cũng có vấn đề, thật sự là đạo sĩ giả mưu tài hại mệnh.
"Nếu như là Thiết Khẩu Trực Đoạn, vậy sơ hở của Lâm Kiến Trạch lại có cách nói..."
Hướng Viễn theo lối suy nghĩ nghĩ tiếp, nhỏ giọng nói: "Lâm gia trang và Triệu gia trang mặt ngoài không hợp, vụng trộm cấu kết với nhau, chỉ sợ làm không ít hoạt động trái pháp luật. Lâm Kiến Trạch sợ bị tra ra manh mối, mới chủ động giúp Triệu gia trang giải vây."
Lão Lưu kinh ngạc nhìn về Hướng Viễn, bản lĩnh suy một ra ba như vậy, thật không giống tiểu tử choai choai ở trong võ quán có thể làm được.
Hướng Viễn đỏ mặt: "Lão Lưu, ta nói sai chỗ nào rồi sao?"
"Không, ngươi trời sinh chính là ăn chén cơm bộ khoái này."
Lão Lưu trêu ghẹo một tiếng, sau đó nói: "Ngươi cũng đừng giả vờ giả vịt, trên đời có rất nhiều người thông minh, không thiếu một mình ngươi, không cần che giấu."
Hướng Viễn cảm thấy ai thán, trên đời người thông minh quá nhiều, đối với người từ “ngoài” đến như hắn cũng không phải là chuyện tốt.
Có khả năng, hắn hi vọng chỉ số thông minh trung bình của thế giới này chỉ có bảy mươi.
Đi ngang qua Ngọc Lâm thư viện, lại đi năm dặm đường, hai người xa xa nhìn thấy cửa tây huyện thành, cùng với một đạo sĩ coi bói đang vác gánh trên vai.
Đạo sĩ này mặc một bộ đạo bào màu đen, vô cùng đơn giản thậm chí có chút thô sơ, trên vai khiêng đôi gánh có vẽ Âm Dương Bát Quái, mỗi gánh có viết mấy chữ:
Hàm răng sắt thép thốt ra chân ngôn,
Kim Tình Hỏa Nhãn thấu càn khôn.
Râu dài bồng bềnh, tiếng lớn dọa người, nhìn qua thật sự có mấy phần bản sự.
Hướng Viễn mặc dù còn chưa có nghe đạo sĩ bói mệnh tự giới thiệu, nhưng hắn đại khái biết đối phương là ai.
Thiết Khẩu Trực Đoạn!
Lão Lưu cũng có chút ngơ ngác, chủ động xuống ngựa đi tới: "Đạo trưởng..."
"Hai vị quan gia, bần đạo chờ đã lâu, sớm một chút, ngựa của các ngươi quá nhanh, bước chân bần đạo có hạn, không thể đuổi theo."