Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Theo lời ông ta, hồi trẻ ông cũng từng rất nổi danh, là đệ tử tục gia của Đại Giác Tự, giỏi cả đao pháp lẫn quyền pháp, chuyên trừ gian diệt ác, danh hiệu “Ma Thiên Đại Bằng” ai ai cũng biết, là một anh hùng hào kiệt nổi tiếng giang hồ, đi khắp nơi, ai cũng phải nể mặt ông ta ba phần.
Sau đó, Lục Phiến Môn chiêu mộ ông, ông lại trở thành một đại bộ đầu uy phong lẫm liệt, vụ án nào cũng phá, hung phạm nào cũng bắt.
Sau đó thì bị ba mươi sáu lộ ma đầu tính kế, tuy giết ra được một đường máu thoát được một mạng, nhưng võ công đã mất đi bảy tám phần, đành trở về quê nhà mở võ quán, tiện thể huấn luyện những tên lính mới của triều đình.
Trên là lời Lư Minh kể lại, không biết là lời nói thật hay lời nói lúc say, thật giả lẫn lộn khó phân định, nhưng đám thiếu niên cũng mặc kệ, đều say mê chìm đắm trong những câu chuyện giang hồ của ông ta.
Áo quần đẹp đẽ, ngựa chiến oai hùng, hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác.
Chẳng những đám thiếu niên này, ngay cả Hướng Viễn, người đã chịu đủ sự tra tấn của thời đại thông tin bão hòa, cũng nghe say sưa. Chỉ cần Lư Minh say rựu mở miệng kể chuyện, cơn đau đầu của hắn ta liền biến mất.
“Nói đến ngày đó, ta nhận được thư của bằng hữu, ba đại ma đầu ở Long Đàm xuất hiện, các anh hùng hào kiệt tụ họp lại, cùng nhau bàn kế hoạch tiêu diệt ma đầu…”
Lư Minh khoanh chân ngồi xuống đất, nâng chén rượu lên uống, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt dần dần sáng lên vì rượu, ánh lên vẻ hớn hở.
Ông ta vỗ đùi một cái thật mạnh, liếc nhìn đám thiếu niên đang nín thở lắng nghe, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, rồi tiếp tục: “Ta nhận được thư liền không dám chậm trễ, ngày đêm gấp rút lên đường, khiến ba con ngựa chiến Long Huyết mệt chết, đến nơi vào lúc đêm khuya…”
“Ở ngôi miếu hoang tàn trên núi hẻo lánh, các anh hùng cùng nhau giao chiến với ba đại ma đầu, trong đó ta là người dẫn đầu, một mình chiến đấu với hai ma đầu, đánh đến trời đất tối sầm…”
Hướng Viễn im lặng lắng nghe, lọc ra những thông tin hữu ích từ lời kể của Lư Minh.
Tuy cơn đau đầu giúp hắn ta nhớ lại không ít mảnh ký ức, giúp hắn ta có một số hiểu biết nhất định về thế giới này, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều . Hướng Viễn xuất thân bình thường, qua đôi mắt của Hướng Viễn chỉ có thể nhìn thấy một phần rất nhỏ của thế giới.
Thông thường, thiếu niên trong võ quán bị cấm ra ngoài, ăn ở sinh hoạt đều có người lo liệu, hắn muốn tự mình xem cũng không được.
Mới đến nơi xa lạ, một nhận thức rõ ràng là vô cùng quan trọng. Ít nhất, những kiến thức thường thức ai cũng biết thì mình cũng phải biết.
Trong trường hợp này, Lư Minh trở thành nguồn thông tin quan trọng nhất giúp Hướng Viễn hiểu biết về thế giới này. Cho dù lời nói có thêm mắm thêm muối, có phần bịa đặt, nội dung có thể thêu dệt nhưng địa danh, nhân vật, phong tục tập quán trong đó đã xua tan phần nào sương mù trước mắt Hướng Viễn.
Vẫn chưa đủ!
Hướng Viễn từ từ giơ tay, định vòng vo hỏi về quan niệm của thế giới hiện tại, thì thấy một thiếu niên phía trước giơ tay lên, ngăn hắn lại.
“Giáo đầu, ngài có thể nói thêm về sức mạnh của Tây Sở chúng ta không?”
“Tên nhóc này, hỏi trúng tim đen ta rồi.”
Hướng Viễn lặng lẽ hạ tay xuống, dành cho thiếu niên chen ngang một lời khen ngợi.
“Ta đã nói rồi, Tây Sở chúng ta đương nhiên rất mạnh…”
Lư Minh bị ngắt lời cũng không giận, uống rượu nói: “Được rồi, coi như ngươi hỏi đúng người. Ta từng làm việc ở Lục Phiến Môn, mắt nhìn tám hướng tai nghe bốn phương, thiên hạ đại sự, ít có việc gì ta không biết, hôm nay ta sẽ mở mang tầm mắt cho các ngươi.”
“Đúng là giáo đầu!”
Trong đám người, tiếng kinh hô của Hướng Viễn vang lên, các thiếu niên khác cũng kinh ngạc thán phục.
Lư Minh mừng thầm trong lòng, nói nhanh như gió: “Nam Cương không thể giáo hóa, Tây Vực đất cằn cỗi, không cần nhắc đến nữa. Sở, Tề, Tấn là những vùng đất giàu có và phồn thịnh. Dù có bao nhiêu tiểu quốc nổi lên, cuối cùng cũng khó thoát khỏi việc phải cúi đầu thần phục, không thể làm nên trò trống gì.”
“Ba nước hỗ trợ nhau tạo thành thế chân vạc, có câu nói Tây Sở, Bắc Tề, Nam Tấn chia ba thiên hạ…”
Lư Minh thao thao bất tuyệt nói một tràng dài, men rượu dâng lên, càng nói càng hăng say.
Hướng Viễn nghe xong gật đầu, trong đầu vẽ ra một bản đồ lớn, miễn cưỡng có thêm chút kiến thức thường thức.
Lư Minh nói một lúc lâu, rồi chuyển sang nói: “Việc thiên hạ có việc thiên hạ, việc giang hồ có việc giang hồ. Đa số các ngươi sẽ bị các huyện nha Đức Châu dẫn đi, làm chức bộ khoái cơ sở nhất. Việc lớn của thiên hạ nói cho các ngươi cũng vô ích. Hôm nay ta sẽ nói nhiều về chuyện giang hồ, các ngươi hãy nghe kỹ, ghi nhớ trong lòng, kẻo sau này đắc tội với người không nên đắc tội, chết cũng không biết vì sao mà chết!”