Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mai rùa lưng rắn không thể giao, liếc mắt nhìn người không cần đao. Chột một mắt ít giao thiệp.
Hoa chân múa tay quá dối trá, nói này nói kia là gian nhân. Môi trên quá mỏng quen nói sau lưng người, nóng lòng biểu hiện rõ là trong lòng có ma.
Hành tẩu nhảy nhót không làm nên nghiệp lớn, mặt mang Đào Hoa tình trường... không thể giao.
Lại lật tiếp, có những chương khác.
Chính Tà nhìn mắt nhìn mũi, thật giả nhìn môi. Công danh nhìn khí khái, phú quý nhìn tinh thần. Chủ ý nhìn ngón tay, phong ba nhìn gân chân. Nếu muốn xem sự thật, tất cả đều ở trong lời nói.
Hướng Viễn nhìn đến xuất thần, trong sách không chỉ có xem tướng đoán mệnh, còn có đạo lý đối nhân xử thế.
Người không có giá trị thì chẳng ai muốn kết thân, không tiền thì khó mà được chấp nhận. Lời khuyên từ kẻ không địa vị thường chẳng ai nghe, người nghèo không nói lý. Sức không đủ thì đừng nhận việc, gặp nạn bất cầu thân. Lập gia đình đừng gả cho kẻ trắng tay, lấy vợ cũng chớ vì nhan sắc...
Thiếu Tâm Đạo Nhân cũng không quấy rầy, tùy ý Hướng Viễn chậm rãi lật xem, năm đó chính mình nóng lòng cầu thành nên hành động ngây thơ, càng là không đề cập tới, chỉ cầu một cái Thiên Đạo tuần hoàn, đời đời có truyền thừa.
Dù sao sư tôn hắn cũng không nói!
Sau một hồi, Hướng Viễn từ trong vô tận hồi tưởng tỉnh lại, vội vàng nói: "Sư phụ, đồ nhi nhất thời không quan sát, đã chậm trễ rất nhiều thời gian."
"Không sao, lúc này vừa vặn, vi sư cũng nên đứng dậy đi Nam Cương."
Thiếu Tâm Đạo Nhân đứng lên, rung đùi đắc ý đi ra cửa nhà lao, cai ngục trông coi đại lao làm như không thấy, để mặc hắn rời đi cũng không ngăn cản.
Hướng Viễn nhìn một chút sửng sốt, vội vàng đuổi theo, nhưng ra khỏi đại lao, nào còn có thể trông thấy bóng dáng Thiếu Tâm Đạo Nhân.
"Thật lợi hại, đây là thủ đoạn gì?"
Hướng Viễn ngây người, lão Lưu vội vã chạy tới, một phát bắt được Hướng Viễn nói: "Tìm ngươi cả nửa ngày, sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Ta đến đưa cơm trưa cho Thiết Khẩu..."
Hướng Viễn nói, phát hiện mặt trời đã ngã về tây, rõ ràng sắp đến cơm chiều.
"Cái gì mà cơm trưa?"
Lão Lưu sửng sốt một chút, sau đó nói: "Trước không nói những thứ này, theo ta đi tửu quán, ăn uống no đủ đêm nay có sức bắt người."
"Bắt người? Làm sao bắt?"
"Mệnh lệnh từ trên ban xuống, Lục Phiến Môn chủ công, chúng ta ở bên cạnh phối hợp tác chiến." Lão Lưu nhỏ giọng nói.
Hai thôn trang quá nhiều người, sợ là che giấu hung nhân của Ngũ Độc Giáo, Lục Phiến Môn điều binh khiển tướng xử lý án này, huyện nha điều động Khoái Ban, Tráng Ban đi theo, thứ nhất phô trương thanh thế, thứ hai áp giải phạm nhân.
Để phòng đánh rắn động cỏ, hai ban sau tan nha từng nhóm mặc y phục ra khỏi thành từ Cửa tây.
Chương trình cụ thể do Lục Phiến Môn định ra, lão Lưu không rõ ràng lắm, có thể biết những thứ này, là bởi vì lúc trước hắn phụ trách xử lý án này.
Hướng Viễn giật mình, Thiếu Tâm Đạo Nhân nói tối nay hắn có tai ương đổ máu, nghĩ hẳn là võ nghệ không tinh, lại thiếu kinh nghiệm đối chiến, cho nên mới gặp nạn.
Hắn sờ lên miếng hộ tâm kính trước ngực, thầm nghĩ một tiếng ổn thỏa.
Bảo bối hộ thân, gặp nạn thành phúc, đã không có gì đáng sợ nữa rồi!
Chưa đi được hai bước, Hướng Viễn nghĩ tới cái gì: "Lão Lưu, trong phòng ngươi có dù không, cho ta mượn dùng một chút."
"Cũng không có mưa, ngươi muốn dù làm gì, không duyên cớ nhiều thêm một cái vướng víu."
Lão Lưu ngửa đầu nhìn trời: "Sắc trời này, đừng nói hôm nay, cho dù là sáng mai cũng chưa chắc có mưa."
"Vậy... đánh cược?"
Hướng Viễn nhướng mày: "Chỉ cược tiền bữa cơm kia, ngươi thua thì nợ ta một lần, ta thua thì lại nợ ngươi một trận."
"Hảo tiểu tử, đây chính là ngươi nói, không phải ta chiếm tiện nghi của ngươi."
Lão Lưu nhếch miệng cười, có chuyện tốt như vậy, không cược là đồ ngốc a!
…
Giờ Tuất một khắc, cửa tây đóng lại, ba chiếc xe ngựa chạy ra khỏi cửa thành.
Đây là nhóm nhân mã cuối cùng huyện nha điều động, trước đó đã đi bốn nhóm.
Đợi xe ngựa đi tới trước sau Ngọc Lâm thư viện, xuống xe xuyên qua đường nhỏ trong rừng, dọc theo bờ sông Nộ Thủy đi năm sáu dặm đường, liền hội hợp với đại đội.
Lục Phiến Môn chế định ra quy định binh phân ba đường, một đường từ thượng du Sông Nộ Thuỷ đi xuống, phá hư thuyền của hai thôn trang này, đoạn thủy lộ của địch nhân có thể đào tẩu, hai đường khác bọc đánh trước sau, nếu không phản kháng tại chỗ bắt lại, nếu có phản kháng liền ba mặt vây kín.
Người của nha môn thì được điều đi làm mấy việc nhẹ nhàng nhất là đứng chặn đường, canh mấy ngõ nhỏ dẫn ra tám hướng. Họ chỉ việc đợi Lục Phiến Môn ra tay xong, rồi mới ung dung vào áp giải phạm nhân về huyện Phụng Tiên.
Nhiệm vụ nhìn như nhẹ nhàng, kì thực không phải vậy, một khi phạm nhân từ nơi này bỏ chạy, Lục Phiến Môn cũng không nể tình. Tặc nhân trốn thoát được, vậy trong bộ khoái có phải có gian tế tư thông ngoại tặc hay không, chụp mũ xuống, thẩm vấn cùng tra xét, hết thảy không có quả ngon để ăn.