Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Tống gia trang..."

Tiêu Hà hơi trầm ngâm: "Hiền sư nhận được phong thanh, gần đây Hoàng Tuyền đạo có rất nhiều đệ tử tràn vào, có mấy người nhớ thương Tống gia trang, dự định tế luyện bách hộ trong trang làm quỷ, lại chém giết ra một hung sát, nuôi thành 'Quỷ Thần'."

Hướng Viễn khẽ cau mày, nghe Tiêu Hà tiếp tục giảng đạo: "Chuyện như vậy, hiền sư không tiện ra tay, hắn làm người chính trực, cũng không có khả năng thấy chết không cứu, chờ một lúc nữa hỏi hắn một chút, có tai mắt liên hệ hắn xếp vào Lục Phiến Môn hay không."

"Tiên sinh còn có tai mắt trong Lục Phiến Môn?"

"Đây là tự nhiên, làm việc theo tiên sinh nhiều năm, sớm đã nước chảy thành sông, dưa chín cuống rụng." Hứa Kế Tiên kính nể nói.

Bởi vì là hắn, Hướng Viễn luôn cảm thấy nơi nào đó giống như đang lái xe. (lái xe = nghĩ bậy, đầu óc đen tối)

"Hơn nữa tai mắt này, Tiểu Viễn ca ngươi còn biết." Tiêu Hà ra vẻ cao thâm nói.

"Ai?"

"Phụng Tiên Bộ đầu Liễu Cảnh Sinh."

"..."

Khá lắm, tên nào cũng có áo lót hả!

Hướng Viễn khẽ lắc đầu, nhớ rõ lão Lưu đã nói qua, Liễu Cảnh Sinh không thích Lục Phiến Môn, kết quả... Phụng Tiên nước sâu, là người đều có hai gương mặt, Liễu Cảnh Sinh mày rậm mắt to cũng làm.

"Liễu Cảnh Sinh không biết ta và Hứa huynh, càng không biết hoàng thành ti, chỉ biết hiền sư là một cây đinh đóng ở Lục Phiến Môn Phụng Tiên. Ta thấy nhân phẩm của người khác còn có thể, cố ý dẫn vào Hoàng Thành ti, nhưng không phải bây giờ, hắn không thể so với Tiểu Viễn ca, sự tình trọng đại, còn phải nhìn xem." Tiêu Hà nâng nhẹ một chút.

Hướng Viễn nghĩ tới điều gì, nhướng mày: "Tiêu Tứ Thập, ta chọn Tống gia trang, chẳng lẽ cái này cũng nằm trong tính toán của ngươi?"

"Tiểu Viễn ca suy nghĩ nhiều rồi, ta có thể tính, nhưng còn chưa tới trình độ tính toán không bỏ sót, nhân vật như vậy, trong thiên hạ này cũng tìm không thấy một người." Tiêu Hà vui vẻ nói.

Khó nói, là ngươi kiến thức ít.

Hướng Viễn nhún nhún vai, chờ Vương Văn Tự tới hỏi một câu, nếu như còn không có liên hệ Liễu Cảnh Sinh, hắn chính là Hướng Bảo Nghĩa của Tống gia trang.

Phụng Tiên Hướng Bảo Nghĩa, ngẫm lại còn rất thú vị.

Vương Văn Tự chưa đến, Hướng Viễn lại vào địa cung, lật xem mấy quyển công pháp căn bản, trong đó có pháp môn Hoàng Tuyền đạo.

Hắn ghi tạc toàn bộ lộ tuyến vận khí vào trong đầu, có Vô Tướng Ấn Pháp, chỉ cần thấy được tổng cương, thủ đoạn của các nhà đều có thể bắt chước. Vào Hoàng Thành ti, về sau không thể thiếu những hoạt động che đầu, có Vô Tướng Ấn Pháp bên người, áo giáp muốn mặc cái nào liền mặc cái đó, không thể thích hợp hơn.

"Ồ, chẳng lẽ chuyện này cũng nằm trong tính toán của sư phụ?"

Hướng Viễn lật xem kiếm phổ trong tay, thấy một hàng chữ nhỏ cuối cùng, ánh mắt kinh sợ, theo bản năng đọc ra: "Muốn luyện môn công pháp này, nhất định phải..."

Lật trang.

"Phải cố gắng."

Cái gì lộn xộn, phân bộ ti huyện Phụng Tiên hoàng thành ít nhiều có chút không bình thường, phong cách đều bị pha trò sai lệch.

Giờ Mão, Vương Văn Tự khoan thai tới chậm, bị Tiêu Hà nắm cổ tay kéo vào địa cung, một khuôn mặt văn nhân khí khái tràn đầy xấu hổ, nhìn thấy Hướng Viễn liền ấp úng.

"Tiên sinh, cuối cùng ngài cũng tới rồi."

"Mặt dày tới đây..."

Vương Văn Tự khô khan nói: "Tiêu Hà đã nói rõ với ta, ngươi đã quyết định gia nhập Hoàng thành ti, nghĩ đến cũng có thể thông cảm chỗ khó xử của ta, không phải cố ý giấu diếm lừa gạt, thật sự là gánh vác trách nhiệm nặng nề, không thể dễ dàng tiết lộ."

Hướng Viễn không nói gì, hai mắt đỏ thẫm, ẩn ẩn có mãnh hổ rơi lệ.

Vương Văn Tự xấu hổ vô cùng, tự trách mình là người đọc sách, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Tiêu Hà giận dữ: "Hay cho một người đọc sách miệng nở hoa sen, Tiểu Viễn ca miệng lưỡi vụng về như ta, làm sao địch lại miệng lưỡi dẻo quẹo của ngươi, để ta đoán xem, tiếp theo ngươi có nên nói chuẩn bị chút lễ mọn, tha thứ hay không?"

Vương Văn Tự mặt tối sầm lại, ông ta chuẩn bị nói như vậy, lại mang đủ thành ý, nhưng Tiêu Hà sớm mở miệng, lập tức có vẻ ông ta đã thành tiểu nhân.

Sao lại có lý này, khổ một chút là được rồi, nào có đạo lý một mực khổ.

Lại nhìn về Hướng Viễn, lửa giận của Vương Văn Tự biến mất, thở dài nói: "Ngươi là một hạt giống tốt đọc sách, nếu có bất mãn, ngày sau ta bồi thường nhiều hơn, mong rằng ngươi chớ chậm trễ việc học, về sau đến thư viện đi lại nhiều hơn."

"Hướng mỗ đích xác thích đọc sách..."

Hướng Viễn thở dài theo, lời nói đến một nửa, tiếp theo do Tiêu Hà tiếp tục: "Hiền sư, ngươi biết viết chữ, cùng loại với câu "Tất cả mọi người", cho Tiểu Viễn ca thêm mấy bức, không cần quá nhiều, ba năm trăm ý một chút là được."

Ba năm trăm, còn ý tứ một chút, ngươi muốn mạng ta đây!

Vương Văn Tự thổi râu trừng mắt, lại nhìn về Hướng Viễn, trong lòng hổ thẹn, thấp giọng nói: "Ta tự nhiên cần cù, tối nay trở về liền viết."