Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Người đến là một bà cụ hơn năm mươi tuổi, sau khi đi vào liền vội vàng hô lớn: "Công an ơi, Đại Tráng nhà tôi không thấy đâu! Mấy chú nhanh giúp tôi tìm nó với!"

Lý Nghị nghe xong lập tức thu hồi vẻ mặt đùa cợt, nghiêm túc hẳn lên.

Trong lòng Tô Hòa cũng theo đó mà căng thẳng.

Không ngờ nhanh như vậy đã gặp phải vụ án, còn là vụ án mất tích, chẳng lẽ là gặp phải bọn buôn người hoặc là vụ án bắt cóc?

Nghĩ tới đây, cô cũng tập trung tinh thần.

Mà Lý Hồng Quân bên kia đã lấy sổ ghi chép ra bắt đầu hỏi han ghi chép.

"Tên gì, ở đâu?"

"Tôi tên Lý Thúy Nga, ở đầu ngõ Cây Gậy phía trước."

Lý Hồng Quân gật đầu, vừa ghi chép vừa hỏi: "Người mất tích là ai, năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Phát hiện mất tích khi nào?"

"Hả? Người nào? Không có ai mất tích cả?"

Lý Hồng Quân nghe vậy ngẩn người, ngừng viết, sau đó ngẩng đầu nhìn bà ta hỏi: "Không phải vừa rồi bà nói có người mất tích sao?"

"Không có ai mất tích cả? Là Đại Tráng nhà tôi không thấy! Đại Tráng không phải người, mà là con ngỗng trắng tôi nuôi!"

Lý Hồng Quân: "..."

Lý Nghị: "..."

Tô Hòa: "..."

  ...

Được rồi, mấy người chúng tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này bà cụ mới kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Thì ra con ngỗng này là con ngỗng con mà mùa xuân năm nay bà ấy mang từ quê lên, lúc ấy bà ấy mang lên không chỉ một con, sau này khi ngỗng lớn, thi thoảng bà ấy lại làm thịt một con cho cả nhà ăn.

Nuôi đến bây giờ chỉ còn lại mỗi con này, vốn định để dành ăn Tết, không ngờ buổi trưa bà ấy ngủ một giấc dậy, thì con ngỗng đã không cánh mà bay.

Bà ấy tìm quanh đó một hồi không thấy, nên mới đến đây báo án.

  ...

Đã báo án thì không thể không xử lý, tuy rằng đồn công an cảm thấy rất cạn lời, nhưng một con ngỗng vào thời đại này cũng được coi là một tài sản không nhỏ, cho nên vẫn phải đi tìm giúp bà ấy.

Vì cô mới đến, nên Lý Nghị không cho cô đi, dù sao chuyện cũng không lớn, anh ta tự mình đi.

Sau đó chưa đến một tiếng đồng hồ đã quay lại.

"Thế nào? Tìm được Đại Tráng chưa?"

Lý Nghị nghe cái tên này theo bản năng nhếch miệng cười, đặt cho một con ngỗng sắp bị làm thịt một cái tên nghe như người vậy, không biết sau này có nỡ ăn nó không.

"Tìm được rồi, cô chắc chắn không đoán được là tìm thấy ở đâu đâu!"

"Ở đâu?" Nghe anh ta nói như vậy cô liền biết chắc chắn có chuyện hay, vội vàng tò mò ghé sát vào nghe ngóng.

Lý Nghị thấy cô như vậy liền cười, cũng không giấu giếm, nói thẳng kết quả, "Trên bàn ăn... nhà hàng xóm!"

"Hả? Ý anh là con ngỗng bị hàng xóm bắt trộm rồi ăn thịt?"

"Cũng không hẳn là bắt trộm, tôi đến đó tìm hiểu tình hình, thì ra mấy con ngỗng của bà ấy rất có tiếng ở khu đó, bởi vì trong thành rất ít nhà nuôi gia cầm, một là không có chỗ nuôi, hai là chúng ăn rất khỏe, lại còn bẩn.

Vậy mà bà ấy lại nuôi ngỗng, mà nuôi xong lại không cho ăn, cộng thêm trong khu tập thể rất nhiều nhà ở cùng nhau, khiến cho mấy con ngỗng đó thi thoảng lại chạy sang nhà hàng xóm ăn chực.

Không chỉ như thế, chúng còn ăn sạch cỏ do tổ dân phố trồng để trang trí, sau đó còn thải phân khắp nơi.

Quan trọng nhất là khi mấy con ngỗng lớn lên, chúng còn mổ người, mà lại mổ rất đau, tối đến còn kêu ầm ĩ khiến người khác không ngủ được.

Có thể nói, người trong ngõ đó hễ ai nhắc đến mấy con ngỗng là lại kêu ca oán thán.

Mà bà cụ kia cũng trông ngỗng rất cẩn thận, gần như không để chúng rời khỏi tầm mắt, cho nên đã nuôi được lâu như vậy, mấy con ngỗng đó ở trong ngõ vậy mà không bị ai bắt trộm.

Thêm nữa tính bà ấy không được tốt, ai nói bà ấy đừng nuôi ngỗng nữa là bà ấy cho là người ta nhiều chuyện, thậm chí còn cho rằng người ta ghen ghét bà ấy, ai nhìn nhiều hai lần là bà ấy nói người ta muốn trộm ngỗng, khiến cho mọi người đều né mấy con ngỗng như né tà.

Mà lần này là con ngỗng kia thừa dịp bà cụ ngủ trưa lại chạy sang nhà hàng xóm ăn chực, lại còn mổ con nhà người ta bị thương, người ta tức giận quá liền bắt con ngỗng làm thịt luôn!"