Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lại qua hai ngày, bởi vì đồn cảnh sát vẫn không tìm được chứng cứ chứng minh Mạnh Cường bị giết hại, hơn nữa người nhà của anh ta vẫn luôn đến giục giã, cuối cùng mọi người chỉ có thể kết luận là do tai nạn ngoài ý muốn, thả hai người kia ra.

Chỉ có điều Lý Vũ vừa ra ngoài đã bị người của Hội Phụ Nữ đến bắt đi cùng với Kim Tú, tội danh là quan hệ nam nữ bất chính, đoán chừng sau này cuộc sống cũng chẳng dễ dàng gì.

Về phần Khương Hồng, những ngày này theo như bên công an điều tra, thì bản chất và những việc làm của Mạnh Cường đã bị truyền ra ngoài.

Những người sống gần đó sau khi biết chuyện, đều rất đồng tình với hai mẹ con cô ấy, nghe nói đến cả nhà máy nơi Mạnh Cường làm việc, cũng đồng ý để cô ấy tiếp nhận công việc của anh ta, còn phá lệ điều chuyển cô ấy đến phân xưởng làm việc, có lẽ sau này cũng sẽ chiếu cố đến cuộc sống của mấy mẹ con, có thể nói là trong cái rủi có cái may.

Tin rằng chỉ cần cô ấy cố gắng, chắc chắn có thể nuôi dạy được mấy đứa con gái.

...

Hôm cô ấy ra tù, Tô Hòa là người tiễn cô ấy.

Đến cửa, Khương Hồng hiếm khi nở nụ cười, quay đầu lại mỉm cười với cô: "Đồng chí công an, cảm ơn cô, vậy tôi đi đây!"

Nhìn thấy nụ cười của cô ấy, ánh mắt cô có chút hoảng hốt, lúc này dường như cô nhìn thấy được dung mạo xinh đẹp của cô ấy khi còn trẻ mà mọi người vẫn thường kể.

Sau đó cô thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: "Là cô làm phải không?"

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Bước chân rời đi của Khương Hồng khựng lại, không biết có nghe thấy hay không, nhưng không trả lời, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp rời đi.

Tô Hòa nhìn bóng lưng của cô ấy, lại nhớ đến câu nói của con gái út nhà cô ấy mà cô vô tình nghe được khi hỏi chuyện.

Cô bé nói: "Sau khi bố mẹ cãi nhau, bố bỏ đi, mẹ đuổi theo..."

Nhưng mà chưa kịp để cô bé nói hết, đã bị chị gái che miệng lại, sau đó có hỏi thế nào cũng không hỏi được gì thêm.

Vậy thì, cô ấy đã đuổi theo để làm gì?

...

Mà lúc này, Khương Hồng rời khỏi đồn cảnh sát, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, ánh nắng rực rỡ, trên môi lại nở nụ cười nhẹ nhõm...

...

Vụ án đã kết thúc một cách thuận lợi, theo lý mà nói thì cô nên vui mới đúng, nhưng không hiểu sao tâm trạng lại càng thêm nặng nề.

Buổi chiều hôm đó, nhân lúc mọi người đều không bận, cô lại tìm đến chú Ngô.

"Chú Ngô, chú nói xem, có phải là Khương Hồng đã làm hay không?"

Chú Ngô nghe cô hỏi như vậy thì có chút bất ngờ, nhíu mày nhìn cô một cái: "Có quan trọng đến vậy không?"

"Sao lại không quan trọng ạ? Công an chúng ta chẳng phải là phải điều tra rõ ràng sự việc, giữ gìn sự công bằng cho pháp luật sao?" Cô phản bác.

"Điều cháu nói rất đúng! Nhưng sự việc đến nước này, chúng ta cũng không thể điều tra thêm được gì nữa, cho dù thật sự là Khương Hồng làm, thì cô ấy cũng là vì tự vệ, về nguyên tắc mà nói thì cô ấy cũng là nạn nhân.

Hơn nữa cháu có nghĩ đến, nếu như chúng ta kết tội cho cô ấy, vậy thì sau này mấy đứa nhỏ nhà cô ấy sẽ sống như thế nào? Có một người cha vũ phu và một người mẹ giết người, cả cuộc đời chúng sẽ phải sống trong bóng tối mất."

Cô nghe chú ấy nói vậy cũng gật đầu: "Cháu biết là cuộc sống của họ rất khó khăn, nhưng chẳng lẽ chỉ vì như vậy mà tha cho cô ấy sao? Công an chúng ta không phải nên công tư phân minh sao ạ?"

Chú Ngô nghe cô nói như vậy cũng không trách cô cứng nhắc, mà nghiêm túc nói: "Công tư phân minh là đúng, nhưng mà như chú đã nói, tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán của chúng ta, chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh là cô ấy đã giết người cả.

Vụ án này chỉ có hai khả năng.

Một là sau khi Mạnh Cường ra ngoài, do uống rượu say nên đi đứng loạng choạng, tự ngã dẫn đến tử vong.

Hai là sau khi anh ta ra ngoài, Khương Hồng đuổi theo và nhân lúc anh ta không chú ý đẩy ngã anh ta.

Nhưng mà chúng ta không tìm được bất kỳ bằng chứng nào cho khả năng thứ hai, cũng không có cách nào kết luận cô ấy là hung thủ, nên chỉ có thể kết luận là chết do tai nạn ngoài ý muốn."

Nói đến đây, chú Ngô lại nhìn cô, cười nói: "Tiểu Tô à, cháu làm rất tốt, làm công an thì phải có tinh thần tìm hiểu chân tướng như vậy, chú tin tưởng sau này cháu sẽ còn làm tốt hơn cả chú!

Nhưng mà cháu còn trẻ, có một số việc, hãy nhìn mọi việc bằng con mắt bao dung hơn, suy nghĩ thấu đáo hơn, sớm muộn gì cũng sẽ hiểu thôi…"

Nghe chú ấy nói xong, cô suy nghĩ rất lâu.

Sau đó không biết có phải đã hiểu ra hay không, cô cũng không còn bận tâm đến chuyện này nữa, có lẽ thật sự giống như lời chú Ngô nói, như vậy có lẽ là kết quả tốt nhất...

...