TN70 Vợ Chồng Pháo Hôi Vội Làm Giàu

Chương 18. Xem đàn ông có nực cười không

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Giang Từ sẵn tiện chỉ vào sau đầu mình, cho bà thím kia xem.

Bà thím nhìn thấy trên băng gạc còn có máu, cũng không nghi ngờ cô nói dối: "Vậy mà cô còn đi làm, sao không thấy chồng cô đến?"

Giang Từ thở dài, nói: "Chồng cháu cũng bị thương rồi."

Bà thím và những người phụ nữ ở bên cạnh, ngửi thấy mùi chuyện phiếm liền vây quanh: "Sao thế? Chu Lão Nhị bị thương thế nào? Có nặng không?"

"Nặng lắm." Giang Từ nghiêm túc nói: "Tối qua trở về, toàn thân đều là vết thương, còn nói mê sảng nữa!"

Lập tức có người hỏi dồn: "Chu Lão Nhị nói mê sảng gì thế?"

Giang Từ tỏ vẻ do dự, mấy người phụ nữ liền thúc giục: "Nói đi, có sao đâu, mấy bà thím này còn có thể cho cô vài lời khuyên chứ sao?"

Nghe vậy, Giang Từ đành phải lộ ra vẻ mặt "khó xử", nói: "Anh ấy nói, sau này không dám đánh cháu nữa. Anh ấy kể là mấy hôm không về nhà là vì bị một nhóm người bắt gặp. Nhóm người đó biết anh ấy hay đánh vợ nên đã dạy cho anh ấy một bài học, còn dọa là nếu sau này còn đánh cháu, họ sẽ lại đến tìm anh ấy."

Mấy người phụ nữ nghe vậy đều tròn mắt: "Ai mà lại đi lo chuyện bao đồng thế nhỉ?"

"Đúng vậy, họ là ai thế?"

Giang Từ cười hiền lành, nói: "Họ nói họ là... vệ sĩ chống bạo hành gì đó, cháu cũng không biết là gì, dù sao thì anh ấy nói sau này không dám đánh cháu nữa, còn nói sẽ sửa đổi, cho cháu sống những ngày yên ổn, cháu cũng không biết anh ấy nói thật hay không."

Nếu Chu Minh Lễ ở đây, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu Giang Từ đang diễn kịch.

Giang Từ, trong người cô ít nhiều có chút máu diễn viên, không phải lúc nào cũng lạnh lùng kiêu sa.

Những lời này của cô khiến mấy người phụ nữ nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng gieo một hạt mầm vào lòng họ rằng Chu Lão Nhị sẽ thay đổi. Chu Lão Nhị rốt cuộc có thay đổi hay không, có thật sự lãng tử quay đầu không, thì phải xem biểu hiện của anh ta sau này.

Giang Từ đang tán gẫu với mấy người phụ nữ này, bỗng nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Giang Từ quay đầu lại, nhìn thấy người khóc là Chu Miêu, sắc mặt cô hơi thay đổi, sải bước đi tới.

Đi tới dưới bóng cây, sắc mặt Giang Từ trầm xuống.

Chỉ thấy Chu Miêu người đầy bụi bẩn, trong tay còn nắm chặt một viên kẹo, còn Chu Dương thì đã đánh nhau với một cậu bé khác.

Giang Từ còn chưa kịp động, đã có người nhanh hơn xông tới, người đàn ông đó thân hình cao lớn, ra tay dứt khoát, một tay túm lấy Chu Dương rồi định quăng cậu bé ra ngoài.

Chu Dương mới lớn từng nào, một đứa trẻ ba tuổi, bị quăng như vậy không chết cũng lột một lớp da!

Đồng tử Giang Từ co rụt lại, đầu óc trống rỗng, lúc kịp phản ứng thì người đã xông lên, bắt lấy cánh tay Chu Dương kéo cậu bé lại, lúc này mới giúp Chu Dương thoát khỏi cảnh bị ném xuống đất.

Nhưng Giang Từ cũng không phải người khỏe mạnh gì, sức của người đàn ông rất lớn, Giang Từ lảo đảo lùi lại mấy bước, lưng đập vào gốc cây mới không bị ngã.

Chu Dương cũng bị dọa sợ, gào khóc ầm ĩ.

Chu Miêu chạy tới, ôm lấy chân Giang Từ, cũng khóc theo.

Lưng Giang Từ đau điếng, cô cố nén cơn đau, ngồi xổm xuống ôm hai đứa trẻ vào lòng. Bây giờ hỏi hai đứa trẻ chỉ biết khóc này cũng không ra được gì, cô liền nhìn về phía đám trẻ đang xem náo nhiệt, nói: "Xảy ra chuyện gì? Sao con nhà cô lại đánh nhau với cậu bé kia?"

Giang Từ đang chỉ cậu bé đánh nhau với Chu Dương.

Đám trẻ này đều chơi chung, nghe Giang Từ hỏi, lập tức líu ríu nói: "Chu Dương và Chu Miêu trộm kẹo của Hạ Hi, bị Hạ Hi bắt được mà còn không thừa nhận!"

"Hạ Hi muốn giật lại kẹo, Chu Miêu không cho, Hạ Hi và cô bé đánh nhau, nên Chu Dương mới đánh lại Hạ Hi!"

Hạ Lỗi nghe vậy thì nổi giận đùng đùng, quát lớn với Giang Từ: "Giang Từ! Cô dạy con cô như thế à?! Để hai đứa nó hợp sức bắt nạt con trai tôi! Cô có biết xấu hổ không vậy!"

Nghe những lời này, Giang Từ cũng nổi nóng, lạnh lùng nhìn gia đình ba người kia: "Con trai anh nói con gái tôi trộm kẹo của nó, thì chính là trộm kẹo của nó sao?"

Hạ Hi nói rành rọt: "Chị ấy đã lấy kẹo của con, đó là hai viên kẹo con lén mang từ nhà đi, chúng con đang chơi với nhau, Chu Miêu thừa lúc con không để ý đã lấy kẹo đi!"

Những người đứng xem náo nhiệt nghe Hạ Hi nói vậy, ánh mắt nhìn Giang Từ và hai đứa con của cô đều thay đổi.

"Nhỏ thế đã học thói trộm cắp, sau này còn ra sao nữa?"

"Chứ sao? Cũng không nhìn xem nhà Chu Lão Nhị nghèo đến mức nào, hai đứa nhỏ chắc chắn thèm kẹo của con nhà anh Hạ, nên mới tìm cách trộm về ăn."

Giang Từ sẽ không bỏ tiền mua kẹo cho hai đứa trẻ.

Đây là suy nghĩ chắc như đinh đóng cột trong lòng tất cả mọi người ở đây, dù sao bản thân Giang Từ cũng bị Chu Lão Nhị đánh cho ra nông nỗi nào, trên người cô không có tiền, sao có thể mua kẹo cho con được?

Kẹo này nhất định là Chu Miêu trộm của Hạ Hi.

Tiếng khóc của Chu Miêu nhỏ dần, cô bé đứng bên cạnh Giang Từ, giọng không lớn nhưng vẫn phản bác: "Đây là kẹo mẹ cho con, là phần thưởng vì con đã chiến thắng bệnh tật."

"Mẹ nói cho con rồi, con không cho ai hết."

Đây đều là những lời Giang Từ đã nói với cô bé.

Cơ thể Chu Miêu vốn chưa khỏi hẳn, lúc này lại bị hoảng sợ, vừa rồi còn bị Hạ Hi đẩy ngã mấy lần, mặt lại đỏ bừng lên, trông có vẻ không ổn lắm.

Giang Từ bế Chu Miêu lên, một tay kéo Chu Dương lại, lạnh lùng nhìn đứa bé trong lòng Hạ Lỗi: "Cháu nói lại lần nữa, kẹo trong tay con cô, là cháu lấy từ nhà đi sao?"